Đã rất lâu mới thấy Hồ Như Nguyện có một bài thơ rất mượt mà và tình cảm, khác hẳn với giọng thơ quen thuộc. Như Nguyện là phụ nữ nhưng có một giọng thơ khá đặc biệt, rất cứng cỏi và phảng phất chất giang hồ lãng tử đến nỗi có bạn thơ đã có lúc nhầm với một nam nhi:
"..Trái tim tôi - cánh đồng hoang khô vắng,
Vô tình hay hữu ý (?)
Em đánh rơi một giọt lửa thôi.."
Hoặc
"....Cũng hầu, cũng tước, cũng cân đai.
Cầm, kỳ, thi, họa, đao, cung kiếm,
Cơ nghiệp anh hùng, há kém ai!"
Hoặc nữa
"...Khi người tỉnh, ta say.
Lúc người say, ta tỉnh...."
Những vần thơ biểu lộ khá rõ một ý chí cứng rắn và một tâm hồn khoáng đãng. Chúng ta bắt gặp trong thơ Nguyện khá nhiều khẩu khí ngang tàng và cũng có điều gì đó xua xót, thất vọng:
"...Em tìm bình yên ở đâu,
Ngay giữa biển đời sóng gió{?}
Em tìm tình yêu ở đâu
Trong những trái tim tan vỡ{?}"
(Trích thơ NN)
Có thể trong đời thường, tính cách của NN sẽ khác, nhưng có một thực tế là trong thơ, nơi dãi bày những tình cảm sâu kín, NN đã ít nhiều hé lộ một góc khá cứng cỏi của tâm hồn mình. Nhưng thực ra qua những bài thơ gần đây, ta lại thấy một 'NN- Thơ' khác, một tâm hồn thơ với những tình cảm chân thành, những xúc cảm tinh tế trước thiên nhiên, một hồn thơ nhẹ nhàng với người đối thoại. Dĩ nhiên đó là nhận định chủ quan của người được tặng thơ. Nhưng thật tình cũng muốn nói đôi điều với đọc giả nào còn chưa rõ lắm vì sao có vụ 'tặng thơ' qua lại vừa rồi trên TT. Vốn là những người yêu thơ, ắt là chúng ta có những sự đồng cảm, và hơn hết là quý trọng nhau và vì vậy, khi NN ra Bắc, bất chợt tôi, người viết bài này nhận được cú phôn, gọi đến tham gia vào cuộc ọp-lai vốn diễn ra từ sáng của các bạn Như Nguyện, Hồng Thu, anh HT, anh Vinhnq từ trang BT và UT.
Thực sự một cuộc gặp quan trọng như vậy mà mình vinh dự được mời thì cảm động lắm, chúng tỏ các bạn cũng nhớ đến mình, quan tâm đến mình, nhất là NN lại tận miền Nam xa xôi ra cũng đích thân mời thì quý hóa lắm. Thật tiếc vì lúc đó đang làm đầu bếp nấu cơm cho vợ con về, lại nhìn ra ngoài trời có cơn mưa đằng Tây to lắm, thế là đành nói lời xin lỗi mà thực tâm thì rất tiếc và áy náy. Chính vì vậy mà có mấy câu thơ gửi tặng NN để "trình bày hoàn cảnh" sau đó lại nhận được bài thơ THT tặng lại, và nó chính là bài thơ mà tôi đang nói tới.
Trước tiên là xin nói rõ một điều, NN đề 'gửi' tôi nhưng đăng trên TT có nghĩa rằng NN cũng dành tặng cho các bạn yêu thơ khác nữa, và những cảm nhận tinh tế về sự giao mùa Hạ Thu: Trời xanh,mây trắng, chói chang, Bỗng dưng Thu tắt nắng vàng, đổ mưa. hay Dẫu còn lưu luyến chút hè, Thôi! nhường Thu dắt nắng về dệt Thơ. là những vần thơ hay dành cho tất cả chúng ta, và nhìn chung cả bài thơ rõ ràng là tác giả kết hợp tình- ý giao lưu giữa tâm tư tình cảm con người với đất trời, thiên nhiên là rất nữ tính và tinh tế, cho nên có những lời khen dành cho bài thơ thì tôi cho là rất xứng đáng.
Tuy nhiên, trong bài thơ HNN có dùng một số từ cổ, vốn dĩ tôi rất dị ứng với các loại từ này, vả lại bài thơ đã được gửi 'cho tôi' mà tôi lại rất thích 'chơi trò' đổi từ và thể loại nên nghí ngoáy chuyển bài thơ sang kiểu 'bậc thang' để đọc theo 'cách' của mình, xin lỗi trước nhé! nếu tác giả vô tình đọc được :) Và thêm nữa, câu thơ " Lời iu ai ngỏ ngộ chưa" trong bài, chắc chắn là một ẩn ý của tác giả với đất trời Hà nội, cá nhân nào nhận được chắc đang tủm tỉm cười. Xin cám ơn HNN vì đã được đề tăng bài thơ
Tình Hạ, Thu
*
Trời xanh,
mây trắng,
chói chang,
Bỗng dưng
Thu tắt nắng vàng,
đổ mưa.
Phải chăngThu, Hạ giao mùa,
Đan mưa với nắng
như đùa trêu ngươi !
Giận gì Thu thế
Hạ ơi ?
Cho đau lòng cúc, rã rời xác ve.
Dẫu còn lưu luyến chút hè,
Thôi!
nhường Thu dắt nắng về
dệt Thơ.
Lời yêu ai ngỏ
ngộ chưa?
Nghe dường như có tiếng mưa
ngọt ngào.
Mưa đi
mưa tới xôn xao
Thu Vàng
Hạ Trắng
nao nao tấc lòng.
Tác giả: HHN