* Đêm trắng ta lắng nghe những cánh gió phiêu diêu lướt khướt đi tìm bầu trời xa vắng ta lắng nghe tiếng ngõ nhỏ thở than trong không gian tĩnh lặng tiếng đàn đêm tắt lịm cây guitar treo tường nhà câm nín khúc nhạc đêm hè thao thức gọi cơn mưa
những lời thơ viết cho yêu thương có những khoảnh khắc dường như tắt nghẹn ta cần mẫn đi tìm những lời âu yếm trắng đêm không viết nổi thành lời mơ một ngày nắng hạ có cánh diều ru êm
* Đêm buồn lục bát cũng say men tình lãng đãng..mây bay...trăng tà Lời thơ ai..thật xót xa giận..thương để lại câu ca nhói lòng ai đem một chút sầu đông gửi vào đêm hạ mênh mông lời buồn Ngoài trời lất phất mưa tuôn lối xưa có kẻ buồn vương tình người mưa bao nhiêu giọt rơi rơi bấy nhiêu giọt nhớ đầy vơi tơ lòng Lửa xa tàn hết hơi nồng buồn như biển tím thuyền không cánh buồm bàn tay giữ chặt..đừng buông ngất ngây ngày cũ mà buồn đêm nay. Xé câu lục bát làm mây bay về nơi ấy..mưa đầy lòng ta.
* Nắng sao nắng quá đi thôi rồi mưa..mưa mãi trắng trời thủ đô Một nhành hoa tím ngây thơ sớm nay vừa nở..vừa chờ người qua Nao lòng..lại chút xót xa nắng..mưa, phủ thế sao mà chẳng thương Thế mà em vẫn bên đường tặng cho nhân thế chút hương ngọt ngào người đi trong gió xôn xao thấy lòng an định, dâng trào hân hoan.
Ở yên vì dịch covi nhớ ngày xuân ấy người đi rộn ràng thanh bình..hoa lá xênh xang vui trong trời đất mênh mang thái hòa an nhiên trong chốn muôn hoa ngỡ mình lạc bước chân xa đường trần. cõi tiên sương khói phù vân. giật mình..quay lại..vẫn thân giang hồ cười lên một tiếng...ô..ô thôi về..tìm một giấc mơ an lành.
* Thành phố mùa này mưa nhiều không em sao cứ thấy thương con đường..nước lên ngập lối phố đã lên đèn..ai cũng đi rất vội những vòng xe quay..bối rối..cồn cào những hàng me trĩu nước..lao xao cành lá rung rinh..thì thào lời gió hát nhà ai đó..bếp hồng ấm áp đợi người về với hơi ấm bàn tay. Đường phố ướt nhòa như mắt em cay đèn đỏ đèn xanh có thương người lẻ bóng mưa vẫn mưa rơi..phố đông chợt vắng chỉ mình em về..dáng nhỏ nghiêng xiêu... Mưa à..mưa ơi đừng rơi quá nhiều đừng ướt áo em..đừng thêm gió lạnh mà em tôi thì..áo lụa mong manh...
* Dẫu biết rằng "thơ chỉ là thơ" mà vẫn chợt nghe như tiếng lòng em nhức nhối.. trốn về đâu hỡi em, trong dòng đời bước vội những bàn chân hối hả vượt bến tình. Sao không một lần đứng lại..nghe nhịp đập con tim hồn thổn thức rung lên trong nồng nàn tình ái trái tim yêu đâu muốn em đứng lại bởi yêu thương nào có tội gì đâu. Sao cứ phải một lần cứa nát tim đau những ngã rẽ ở đâu cũng có. quay lại rồi đâu hết đi sóng gió ai biết lối về..gai góc bủa vây. Có con chim nhỏ hót trong bụi mận gai, tiếng lảnh lót..chỉ một lần là đủ bầu trời yêu..mây xanh vần vũ với tự do..một lần yêu cho hết cả cuộc đời.
* Những người lính hôm qua vào trận áo phong trần che lấp dáng hào hoa. Những vòng xích xe tăng lăn qua.. lăn qua vết hận thù còn in trên khuôn mặt người bỏ chạy quả trái phá canon vút qua bầu trời rít lên..man dại Những câu thơ viết về một thời áo lính thời thơ tình..cất dưới đáy ba lô áo phong trần bạc phếch đến bây giờ đêm bên người tình vẫn nghe ùng oàng súng nổ cuộc tình say..mà lắm khi bỏ dở thương thằng bạn dưới mồ manh áo phong trần..máu đọng..chẳng kịp khô. QTĐA
* Bằng lăng ơi..sao đến hè mới nở rực rỡ một màu tím chẳng phôi pha Sao đến hè em mới nở hoa nắng lắm...đường anh đi chói chang lối cỏ công viên buồn chỉ mấy em cún nhỏ cứ tung tăng chạy bên dòng đời chẳng biết có một cánh hoa rơi... rơi ... khi mùa tàn sắp tới Bằng lăng ơi nhé em đừng vội, nhạt màu hoa khi nắng xế tà Em có biết yêu không..mà để lại mình ta dùng dằng mãi..chẳng nỡ lòng xa cách.