Trang

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Hoa Iris- danh họa Van Gogh và bức tranh Hoa Diên vĩ


Vincent Van Gogh là một họa sỹ nổi tiếng người Hà Lan. Sống trong lòng châu Âu vào thế kỷ 19 nhưng sinh thời, tranh của ông không bán được, phải sống trong cảnh nghèo túng. Điều nghịch lý là một thế kỷ sau khi ông qua đời, trong một cuộc bán đấu giá tranh tại New York, bức "Hoa diên vĩ" của ông đã được bán với giá 53.900.000 USD, bức "Hoa hướng dương" với giá 40.000.000 USD. Hai bức tranh này đã xếp hàng thứ ba và thứ bảy trong danh sách những bức tranh đắt giá nhất thế giới!
Van Gogh là nghệ sĩ tiên phong của
trường phái biểu hiện và có ảnh hưởng rất lớn tới mỹ thuật hiện đại, đặc biệt là tới trường phái dã thú (Fauvism) và trường phái biểu hiện tại Đức.
Cách mà Van Gogh vẽ tranh có lẽ không có họa sỹ nào có bút pháp tương tự, có cái gì đó ma thuật, ảo diệu mà sau này có người đánh giá là chỉ có từ những người ...tâm thần! Dù gì thì nếu còn sống, với cái giá người ta sẵn sàng trả cho những bức họa của ông thì hẳn là Van Gogh đã có một cuộc sống không đến nỗi phải giận dữ đến độ cắt phăng đi cái tai của mình!!!

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Hoa Poppy- Sự mê hoặc Anh Túc








Hoa Poppy cùng họ với hoa Anh túc, loài hoa sản sinh ra thứ quả có nhựa dùng để chế biến thuốc phiện, tuy nhiên chỉ ở loài hoa Anh túc được trồng ở khu vực Đông Nam Á - Apganistan và một số nơi khác mới là loài hoa có quả sản sinh ra thứ ma túy này. Hoa Poppy trồng ở Âu- Mỹ đơn thuần là loại hoa cảnh, đem đến cho con người những sắc màu rực rỡ mỗi khi mùa hoa nở rộ trên những cánh đồng. Giống như hàng triệu đàn bướm muôn màu đang dập dờn khoe sắc.

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Hoa giai nhân- hoa của bình yên và cái chết!

Hoa giai nhân (Poppy) là loài hoa cánh mỏng như cánh bướm, nhiều màu sắc, hoa có nhiều màu rực rỡ như trắng, cam, vàng đỏ. Poppy có chừng 4 đến 6 cánh, nở rộ vào tháng 3, tháng 4 cho đến cuối tháng 6.
  Người ta cho rằng loài hoa này tượng trưng cho giấc ngủ, sự bình yên và cả… cái chết, vì nó có họ với hoa anh túc. Khi chưa nở, nụ hoa e ấp, đến lúc bung cánh cũng nhẹ nhàng, dáng yểu điệu như một giai nhân tuyệt sắc làm mê mẩn lòng người!
 Poppy là thực vật thân thảo, tuổi thọ khoảng 2 năm. Tháng 4, 5 nở hoa màu tím, trắng, đỏ và phớt hồng, rất đẹp. Nó có nguồn gốc từ Châu Âu và Bắc Châu Á, các nguồn Internet cho rằng người Bỉ rất thích và coi là biểu trưng của nước mình.
Cây Poppy họ anh túc (Papaveraceae), trong vỏ quả có nhựa thuốc phiện, gây nghiện. Người Châu Âu gọi là "anh túc bánh mì" (Cornpoppy).

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Bài viết "Hội chứng mê thơ..." của VQP

Đăng trên trang Lê Thiếu Nhơn

Hội chứng mê thơ cuồng nhiệt và phong trào bốc thơm lẫn nhau
VŨ QUẦN PHƯƠNG

Không biết từ bao giờ lưu hành cái nhận định rất tự hào rằng dân tộc ta là dân tộc yêu thơ (Đúng ra là yêu cách nói giàu vần, giàu nhịp điệu) rồi bà con ta cứ thể nô nức rủ nhau đi làm thơ. Từ khi việc in sách dễ dàng thì thể loại thơ được in ra tràn ngập chứ chất thơ trong tư duy, trong cảm xúc trong các cuốn gọi là thơ hiện nay thì quả thật chưa dám đảm bảo. Loại có vần thì ưu điểm là có vần, loại không có vần thì ưu điểm là rất giống văn xuôi mà không ra văn xuôi, nghĩa là không biết nó nói gì. Sự bội thu của các loại thơ ấy dẫn đến nghịch lý:

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Quán quân America Idol 2012



Jessica Sanchez




Phillip Phillips giành quán quân American Idol 2012

(TNO) Cuộc thi American Idol 2012 đã tìm ra giọng ca xuất sắc nhất giành ngôi vị quán quân: chàng trai 21 tuổi đến từ Georgia - Phillip Phillips. Kết quả chung cuộc được công bố vào tối 23.5 (giờ địa phương, tức sáng 24.5 giờ Việt Nam), tại Nhà hát Nokia (Los Angeles, Mỹ).
Sau phần trình diễn ấn tượng với ba ca khúc Stand By Me, Movin’ Out, Home, Phillip Phillips đã giành phần thắng thuyết phục trước giọng ca 16 tuổi Jessica Sanchez. Anh cũng trở thành giọng ca nam thứ 5 giành danh hiệu Thần tượng âm nhạc Mỹ trong 5 mùa giải liên tiếp. Xem tiếp

Thư giãn cuối tuần

 Khách quen
*


Muốn gây một bất ngờ nho nhỏ, một cô vợ quyết định đưa chồng tới một câu lạc bộ thoát y vũ nhân ngày sinh nhật của anh chồng. Khi họ tới câu lạc bộ, người gác cổng nói:
- Chào Dave! Anh khoẻ không?
Cô vợ ngạc nhiên lắm và hỏi xem anh chồng đã bao giờ tới câu lạc bộ này chưa.
- Ồ không! – Dave nói. – Anh ta ở trong đội bowling của anh mà.
Khi hai vợ chồng ngồi yên vị, một cô hầu bàn tới và hỏi Dave xem anh có thích đồ uống như thường lệ không và mang tới một chai Budweiser. Cô vợ càng cảm thấy không thoải mái và vặn:
- Làm sao cô ta biết là anh uống Budweiser?
- Cô ấy trong Liên đoàn Bowling cho phụ nữ, em yêu ạ. Bọn anh cùng chơi trên một làn với họ.
Một vũ nữ thoát y tới bàn họ, vòng tay choàng qua cổ Dave tình tứ:
- Chào Davey. Muốn một màn nhảy ở bàn như thường lệ không?
Vợ của Dave điên tiết, vớ ngay ví và chạy khỏi câu lạc bộ. Dave chạy theo và thấy cô vợ đang chuẩn bị lên xe taxi. Trước khi cô đóng sầm cửa, anh kịp nhảy vào ngồi cạnh vợ. Anh ta cố gắng một cách tuyệt vọng để giải thích làm sao cô vũ nữ thoát y nhận nhầm mình với người nào đó, nhưng cô vợ chẳng thèm nghe một câu. Cô ta la hét ầm ĩ, gọi anh ta bằng đủ những câu bậy bạ nhất. Người lái xe taxi quay đầu lại, lắc đầu tỏ vẻ thông cảm:
- Dave à! Có vẻ như tối nay anh vớ phải một ả cave xỉn đến phát điên rồi!

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Hoài niệm Bằng lăng

*
Những con đường một sớm mai, đổi sắc.
Trưa nắng hè gặp nỗi nhớ không tên
Xuân qua rồi, để hạ thắm phố quen.
Sao hôm nay anh ngỡ ngàng đến thế !

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Có một dòng sông trong ta

*
Có một ngày, em đi cùng anh
Thả bước trên con đê, ngắm dòng sông vào mùa nước cạn
Có những mùa bão dông, nước tràn lên lai láng.
Cũng có những ngày khô cạn, cát trải, bụi mênh mông.

Bởi đánh phèn nên đục lại hóa trong
Nghe chua chát vị nồng trong từng ngụm nước.
Ơi những con thuyền đang ngày đêm xuôi ngược.
Có nhớ bến sông quê mà buông mái cắm sào.

Con sông quê mình bên thấp bên cao
Bên lở bên bồi cho sông uốn khúc.
Bởi nặng phù sa, nên nước trong thành đục
Cho từng bãi bồi ngô mía lên xanh.

Để hát mãi về những ước mơ cuộc sống yên lành

*
Ôi! Dòng sông quê mình, chẳng bao giờ phẳng lặng
Vẫn từ bao đời cuộn xoáy, dữ dằn trôi!
Thương tấm áo mẹ già, qua bao cuộc đổi đời
Vẫn một mầu nâu sồng vá vai, gánh đôi quang về chợ.
Mà vẫn mộng mơ đưa con mình bay vào vũ trụ.
Ơi một miền quê nghèo mà mơ ước thật bao la

Bên con sông quê mình- từng thế hệ đi qua.
Sông vô tình thành chứng nhân lịch sử
Mỗi thời đại trôi qua là những dòng máu ứa
Nhuộm dòng sông thành màu đỏ phù sa.

Mỗi khi ta gọi Người bằng tên cũ: Nhị Hà
Lại nghe máu cha ông quật cường- sục sôi trong huyết quản.
Bốn ngàn năm- tính bằng bao năm tháng
Và nước mắt-máu xương của các bậc tiền nhân.

Hôm nay ta đi, thong thả những bước chân
Hạnh phúc đơn sơ bên dòng sông cuộn chảy
Đã qua đi những tháng năm mê mải
Những ngày thanh bình, sao vẫn trăn trở những nghĩ suy!

1979

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Tiễn bạn vào An giang

Biết bạn đi Biên giới.
Chẳng xa mấy đoạn đường,
Mà mình không đưa tiễn.
Cho khỏi lòng vấn vương.

Đời lính vẫn đoạn trường
Công danh? Là mang nợ
Thôi bạn đi, mình ở
Biết lòng ai nhớ thương?

Mỗi đứa giờ một phương,
Chân trời nào xa vợi
Cánh bay không biết mỏi
Chở bạn về Tiền phương



Mình đứng bên phi trường
Thương đường băng lóa nắng.
Đoàn quân đi, trĩu nặng
Bước hành quân xôn xao.
Từng chuyến, bay bay lên
Nỗi nhớ cứ triền miên
Thanh bình mà ly loạn
Thù còn đó, sao quên?

Chỉ mong đi, lại về.
Mình còn cả trời quê
Còn những em gái nhỏ
Mong người vẹn câu thề.
ĐỜI trước mắt mênh mông
Chân trời rạng mây hồng
Đừng vấn vương chi nhé!
Mẹ chờ, và em trông.



Cam ranh 1978    Những thời khắc nghiệt ngã, Khơme Đỏ trở mặt, tấn công biên giới Tây Nam, rất nhiều người dân Việt vô tội bị giết hại.
 Lữ đoàn 126 Hải quân đánh bộ nhận lệnh vào An giang bảo vệ dân, và chuẩn bị phản công xóa bỏ chế độ diệt chủng  Pôn pốt.

 Chưa cần đến Pháo binh, nên mình ngậm ngùi tiễn đưa anh em đơn vị cũ lên đường, máy bay  C130 sẽ không vận họ vào sát biên giới ngay trong đêm.  Vậy mà có lẽ một ngày rất gần mình cũng sẽ lên đường theo hướng ngược lại, những ngày con tim giằng xé giữa những tâm tư của người lính, nghĩa vụ của người chiến binh với những sự thật không như mong muốn, tôi sẽ trở về, và các bạn đi vào guồng quay ác liệt của cuộc chiến, chỉ còn biết chúc lành, và may mắn cho các bạn, những người đồng đội mới của tôi.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Trăng lửa



Đêm nay mưa không rơi
Sương giăng giăng, trăng lạnh
Ánh Trăng, vàng sóng sánh
Dát ngọc vào màn đêm

Trăng mật, ngọt tình em
Dịu thơm, hương dâng lên.
Khách thơ, lòng như nước
Mơ trăng em, kề bên

Trăng nào? Của tuổi thơ
Vời vợi cao, huyền bí
Trăng nào, trong tâm ý
Đưa hồn bay, bay xa!

Trăng đêm nay, đêm qua
Vương vương làn khói mỏng.
Quê mình hoài lửa bỏng,
Cháy hết niềm khát khao!

1978   Những ngày Lửa cháy Biên giới Tây nam

Thất vọng

Người lữ hành bất tử
   ***
Hồi 1

Ta đi mãi trong mịt mù trời đất
Khói sương lam, mờ ảo gió mây bay
Đâu hòang hôn, chỉ bóng tối đêm dày
Đem băng tuyết lạnh thêm mùa đông giá.

Mùa đông ấy, khi nhớ về mùa hạ.
Ta như cánh chim trời, bay mãi về hư vô
Cứ lầm lũi đi, chẳng biết đến bao giờ
Một tầm với tay sao đi hoài chưa thấy đến.

Mộng ước nhỏ nhoi, chốc về rồi tan biến
Như một cơn mưa chiều giữa hạ bỏng khô
Khát vọng bùng lên như chưa có bao giờ
Ta bắt gặp trong những đêm dài mộng mị



Hồi 2

Thật hài hước, khi gần bốn chục năm sau đọc lại những dằn vặt, đớn đau thời trai trẻ thể hiện bằng những vần thơ không ít những thất vọng, bi quan của một giai đoạn mất phương hướng trong đời. Xem lại để cười, nhưng cũng để nhớ, để buồn cho một thời lưu lạc, loay hoay tìm lối thoát.
*
Dễ gì hàn gắn những vết thương
Nhức nhối trong ta, những đêm trường.
Dễ gì cất nổi lòng vương vấn.
Gánh nặng trên vai vạn dặm đường.

Ai biết hồn thơ đã chết rồi!
Từ thuở tâm hồn sống nổi trôi.
Lòng như mưa lạnh về bên núi.
Chân theo dòng đời bước chơi vơi!

Chồng chất trên lưng món nợ đời.
Thân còng, phiêu dạt chốn cùng nơi
Đi mãi, đi hoài, đi nữa nữa!
Không mộng, không tình, không buồn vui!


1976

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Chỉ còn lại





*
Từng phút nhớ, chiều xưa bên đảo nhỏ
Chập chờn mơ, ngày ấy biết yêu em
Sóng biển xa, xa mãi , nhớ thành quên
Ân tình cũ, xưa quá thành món nợ.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Tình em

Nhớ lại một thời tuổi trẻ, quá nhiều lửa, máu,  mồ hôi, và cả nước mắt. Một cuộc đời khác thường cho ta những hồi ức khác thường. Dẫu vậy, ta đâu phải là người sắt đá? Và hình như còn quá mơ mộng và yếu đuối, có phải cả trong tình yêu?
   Hôm nay lục lại mớ giấy tờ xưa cũ, bắt gặp những dòng tâm tư đã quá xa trong ký ức, bao kỷ niệm tràn về làm xao xuyến cả con tim già cỗi này. Ôi những năm tháng thơ ngây, vụng dại và thật thà như những dòng ghi chép trên trang giấy cũ mốc, đưa lên blog như một vật chứng. Để nếu có thể, cứ thương, cứ nhớ , cứ yêu như những ngày xa xưa ấy.


*

Có phải tình yêu làm con tim rung động
Và tâm hồn phút chốc chắp cánh bay.
Nào đâu men nồng, sao cứ ngất ngây say
Vốn không phải nhà thơ mà ngôn từ chứa chất!

Suy ngẫm !

Chuyện kể về Hạt giống Tâm hồn: Cây Táo & Hạt giống Bình an
Chuyện xưa truyền lại, thời Thánh Mohamed trị vì, tại một xứ Hồi giáo nọ, có người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ bởi tội ăn cắp thực phẩm của một ông quan lớn ở trong làng.
Như lệ thường của luật pháp, trước khi bị treo cổ, phạm nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn thỉnh cầu với nhà vua một nguyện vọng như sau: "Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là bí quyết này không được truyền lại cho hậu thế".
Nhà vua truyền lệnh cho bộ hạ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để sáng hôm sau người tử tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người nào chưa hề ăn cắp mới trồng được hạt giống táo này. Vì đã từng ăn trộm, nên tôi không thể trồng được nó. Vậy muốn có nó, xin mời một người khả kính trong quý vị hãy lại đây".

Kitaro - Matsuri (喜多郎-祭り)

Kitaro, Heaven and Earth