Trang

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2021

em chở mùa hoa của tôi đi đâu...

*
Những giọt nắng rơi qua chiều hạ
em chở mùa hoa của tôi đi đâu...
Mùa sen cũ đã qua từ lâu
vòng bánh xe quay gọi hoàng hôn tháng sáu
ta đưa nhau về ..hương sen lắng sâu.

Em chở tình yêu của tôi đi đâu
Nếu biết....thì đã không còn nỗi nhớ.
và thơ
cũng chẳng còn than thở
để những mùa hoa dang dở...lời thương.
 
QTĐA

Thu chưa tới

*
Không thể nghĩ rằng mùa Thu chưa tới
bởi đâu đây nắng vẫn chói chang hè
vẫn quanh mình rền rĩ những tiếng ve
Ta lạc bước vào một miền xa vắng.

Âm vang mãi trong hoàng hôn tĩnh lặng
cứ ngỡ mình như Từ Thức gặp tiên.
Động hoa vàng êm ái một cõi thiền
Duyên kỳ ngộ ...phút giây như giấc mộng.
Hoa vẫn vàng quanh mình không phai bóng
Chỉ cổ tích xưa phai nhạt giữa đời thường
Ai biết nữa ...người xưa mơ mộng thế
để chiều nay ta cũng chót vấn vương.
 
QTĐA

TRÁI TIM BÊN PHẢI


*
Trái tim em
trái tim chân tình,
đầy xúc cảm...nhịp buông nồng nàn hạ.

Anh lắng nghe...con tim mình hối hả
tiếng buồn vui đập mạnh giữa vô thường.
Chân trời nào kín đặc những tơ vương
ngày hè nắng lắng sâu tình mộng.
Có trái tim bên phải
dịu dàng trao êm êm tiếng sóng
vào tâm tư người ở cuối chân trời.
Anh bồi hồi lắng nghe tiếng chiều rơi
trời Hà nội nghiêng nghiêng mây phai nắng
thương em gái có con tim sâu nặng
vẹn nghĩa tình...phải trái trọn yêu thương.
Trái tim em
giữa thế giới vô thường
cho anh muốn được vòng tay ôm níu lại.
Một thoáng lặng im
còn phần tim bên trái
hiện hữu bên đời...chen giữa đam mê!
Con đường chiều
nắng tắt, đường về
sương trắng bạc phủ mờ lối mộng.
 
QTĐA 2015

mùa Bằng lăng nở

*
Không biết vì sao hoa tím thế
giữa biếc lá xanh...ngan ngát rực đường về.
Em níu tháng năm cho chiều hạ
hay giữ hồn ta trong đam mê.

Cứ mãi nhớ về mùa Bằng lăng nở
lắng một ý thơ đẫm hương tình
sao em đành mãi là sắc tím
để khách đa tình...cứ rung rinh.
 
QTĐA

MẸ


*
Những tháng ngày xưa ấy
Mẹ đã sống giữa đời
bao dung mà lận đận
một kiếp người...mẹ ơi.

Mẹ như dòng sông trôi
mặc tình người trong đục
mẹ đem làn nước mát
tưới cho những cây đời
Một đời mẹ chơi vơi
mẹ quên thời đen bạc
Mẹ làm con chim hát
những lời ca yêu thương.
Tất cả là vô thường
không còn gì sân hận
tình yêu thương vô tận
Mẹ dành cho cháu con.
Ôi..những Mẹ Việt nam
Xin ngàn lần viết mãi
Lời thơ tôn vinh người
Mẹ là mặt trời sáng
Đường con đi...mẹ ơi.
 
QTĐA

TÌM LẠI BÌNH YÊN.


*
Ai trả lại cho tôi bình yên
đừng nữa nhé...những khi lòng xao xuyến
một giọt sương rơi, cỏ non tơ ẩn hiện
long lanh.. một sớm Hạ dịu êm.

ơi những xuyến xao ngày nắng mới lên
cứ rung mãi sợi tơ trời mỏng mảnh
có những nụ hoa vàng nở giữa cỏ lan xanh
thật đấy chứ...sao cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh.
trả lại cho ta những ngày tháng an lành
bình thản an nhiên giữa cỏ hoa muôn ngàn lối
phía hồn thơ là bầu trời vời vợi
ấm áp ngôn từ trong sáng mỗi sớm mai
Khi những lời thơ kia quấn quýt suốt đêm dài
bình minh ửng hồng cho lòng khắc khoải
khi có những nỗi đau không thể nói bằng lời
xin nhường lại cho hồn thơ bay cao mãi.
Bay lên nhé... tìm chút bình yên còn lại
những lời thơ ân tình còn mãi giữa nhân gian.
 
QTĐA

Hạ về.

*
Tháng năm
Hạ về...
trời se se lạnh
Thoáng như hư ảnh
...cõi thiền tĩnh yên.

Thả mình trong chốn mơ tiên...
hoàng hôn mưa rớt ướt miền cỏ hoa
Sao tháng năm biết người vẫn xa
mà mưa thế
nhạt nhòa kỷ niệm.
Tháng năm nhé...thôi xin đừng lưu luyến
trả lại người xưa cho ký ức phôi pha
trả lại ta
những kỷ niệm mặn mà
...để còn mãi một thời phong nhã cũ
để còn mãi là tùng bách thụ
đứng giữa trời vi vút với phong sương.
 
QTĐA

Biển xanh lắm,

*
Biển xanh lắm, từ hồng hoang đã thế.
vẫn dào dạt trào dâng từ thuở nguyên sơ
mãi ngàn năm sóng kiên nhẫn xô bờ
như mải miết trải yêu thương bởi dữ dằn bão tố.

Ngày ấy trở về bên đại dương sóng vỗ
ngỡ như mình vẫn hừng hực con tim
Đất nước quê hương...yêu lắm những dáng hình
biển đảo thân thương trong tim người chiến sỹ.
Vẹn nguyên trong ta như chiều dài vạn lý
những yêu thương với biển đảo quê nhà
Người lính già ngồi nhớ biển xa
Thương sóng mãi vỗ về bờ cát trắng.
 
QTĐA

Người lính già

*
Người lính già đứng trước cổng chùa
Tôi " chào đồng chí"
và anh hô:" vì nhân dân phục vụ"
dường như môi có điệu cười hé nụ
...bàn tay giơ lên chào...như lính cũ gặp nhau

Tôi nhìn anh..thoáng một nỗi đau
Người lính ấy đã không còn tỉnh táo
Chốn linh thiêng...người ta cầu cơm áo
Anh ngẩn ngơ nhìn..mãi nụ cười ngu ngơ
Mãi ánh nhìn về phía vu vơ
Nơi chân trời ngổn ngang khói lửa
nơi bạn anh chẳng bao giờ về nữa
Hồn linh lất phất rừng già
Đất nước thanh bình...cuộc chiến đã lùi xa
Vẫn còn đó... những chiến binh tay vu vơ nhặt lá
tôi cũng muốn như anh...thật thật...và giả giả
Để khỏi nhìn chúng phá đến tan hoang.
Để khỏi nhìn lũ quan lại tham tàn
tìm phú quý vinh hoa trên máu xương chiến sỹ.

GÓC PHỐ BẰNG LĂNG


*
"Bằng lăng ơi! Em cánh mềm như lụa
Dâng cho đời hết cả những yêu thương..."qtda

Lại một mùa hoa...nở tím những con đường
trời thành phố biếc màu yêu thương cũ.
Hạ trắng nồng nàn với sắc hoa quyến rũ
xao xuyến hôm nay ta tìm lại giấc mơ xưa.
Nón trắng em về...góc phố chiều mưa
bước chân mềm...xô nghiêng thềm hoa rụng
tan trường...tan trường, mình anh vẫn đứng
bóng em nhòa trong tán lá Bằng lăng.
ngắm cánh hoa rơi trong gió... buâng khuâng
em nghiêng dáng...nâng niu nhành hoa rụng
ánh mắt buồn...thả hồn về xa lắm
Những rung động đầu đời...lặng lẽ...xa xăm
Anh lại về góc phố tím Bằng lăng
tìm lại bóng người xưa... đường chiều hoa nhạt nắng.
Trong kí ức dáng em về...thầm lặng
trong mầu tím ân tình ...để thương nhớ chẳng phôi phai.
 
QTĐA

Một đời thơ...viết mãi tiếng tơ lòng

*
Có những lúc thấy mình già nua và tâm hồn mỏi mệt.
Những vần thơ ấp ủ trong tim không viết nổi thành lời
Có những câu chuyện tình dài mãi...không thôi
Lặng lẽ...mà đớn đau như cuộc đời sóng gió.

Có những bản tình ca viết từ thời hoa đỏ
Dằng dặc thời gian không thể xóa nhòa
Mãi trong tim mình... yêu lắm những mùa hoa
Ta bất lực bởi ý thơ dường đã cạn.
Ta bất lực...đời trôi theo ngày tháng
Một đời thơ...viết mãi tiếng tơ lòng
Bỗng một ngày...trơ trọi giữa hư không
tiếc...ngôn từ chẳng thể nào cho đủ.
Biết bao giờ...trở về ngày xưa cũ
Thơ...và yêu ...như lũ xoáy trào.
 
QTĐA

tháng tư sẽ qua

*
Chắc rồi tháng tư sẽ qua
Ta cắm nốt những bông hoa loa kèn cuối vụ
em vẫn trắng ngần...ấp e hé nụ
thư phòng...hương tỏa dịu êm

Ngắm nhìn từng đài hoa e thẹn trong đêm
bông trắng nhỏ cúi đầu bên lá biếc
lời thì thầm rằng không phải ai cũng biết
khiêm tốn...đoan trang..nhưng em đẹp nhất vườn nhà.
 
QTĐA

CÁI ROI CỦA MẸ


*
"Mẹ ơi...con đã già rồi
Con ngồi nhớ mẹ...nhớ ngôi nhà xưa..."

Con ngồi nhớ mẹ ngày mưa
Mẹ ơi..nhớ mấy cho vừa... tuổi thơ
mẹ già dầu dãi nắng trưa
Gánh gồng hôm sớm...đò đưa...chợ chiều.
Thương con mẹ phải liêu xiêu
dáng gầy bóng đổ nắng thiêu mặc lòng.
Con thơ chạy đuổi cơn giông
Con làm cỏ dại trên đồng mọc hoang.
Trẻ con phá xóm ...phá làng
Cái roi của mẹ...đôi hàng lệ rơi.
Con đi ..đã lớn thành người
Mỗi khi nhớ lại...mẹ ơi..thương nhiều
Cái roi của mẹ thân yêu
giơ lên cao lắm...nhẹ hều thân con
Nhớ sao...mỗi bận bị đòn
thương con mẹ khóc.. mẹ còn đớn đau
Cuộc đời trăm nỗi bể dâu
Nhớ roi của mẹ...bạc đầu còn thương.
 
QTĐA

tình khúc thiên thu.

*
Nếu không phải mùa xuân
sao hoa cỏ bên mình có thể xanh đến thế.
Nếu lòng còn tơ vương hoa lệ
tâm sao an giữa bề bộn tình đời.

Bỗng một chiều với mây gió chơi vơi
Lòng tĩnh tại với hoa vàng lá biếc
ta lại gặp mình bước chân đi mải miết
đường phiêu du lấp lánh ánh mặt trời.
Tháng tư về.. có nỗi nhớ đầy vơi
và vẫn thế ...rạng ngời trong ánh mắt
Luôn bên ta...khúc ca tình dìu dặt
hát giữa cuộc đời 
tình khúc thiên thu.
 
QTĐA

dẫu chỉ là kỳ ngộ

*
Hoàng hôn xanh mầu lá
quanh mình hoa tím vương
lạc bước qua vườn hạ
Vô tình hay...mãi thương.

Chỉ biết lòng tĩnh lắm
dẫu một lần qua đường.
dẫu chỉ là kỳ ngộ
ngàn năm còn tơ vương.
 
QTĐA

thương hoài...một mùa Hoàng yến nở

*
Sao cứ mãi thương hoài...một mùa Hoàng yến nở
từ dạo ấy... người đi mãi không về
sóng hồ Gươm muôn chiều vẫn thế
ôm bóng mây trời để dấu hết đam mê.

 
anh đã cố quên...và anh không thể
mắt lá xôn xao và gió rì rào
rất nhẹ thôi tiếng búp non cựa mình tỉnh giấc
từng bước chân em trong nắng ...chênh chao.
Vẫn thế thôi...mùa Hoàng yến năm nào cũng nở
thả những bông hoa vàng ruộm bên hồ
chỉ có chiếc cầu xưa vẫn hằn sâu vết nhớ
để hôm nay ...trăn trở mãi lời thơ.

QTĐA

CHIẾC NẠNG VÀ NHỮNG BÔNG HOA LOA KÈN


*
Chẳng có gì giống nhau
giữa chiếc nạng và những bông hoa Loa kèn trắng muốt
đang nhẹ nhàng tỏa lan một mùi hương dịu ngọt
đâu đây...những nốt nhạc tình thánh thót
Chỉ mình ta ôm chiếc nạng...buồn tênh.

Chẳng có gì giống nhau giữa chiếc nạng lênh khênh
với những bông Loa kèn dịu dàng đua nở
Chúng bên ta để nhẹ nhàng nhắc nhở
Rằng nỗi đau và thương nhớ...rất gần.
 
QTĐA

Đời yêu ơi...sao lại phải bận lòng

*

Lắng nghe 
hạt nắng mai rơi qua tháng tư
âm thầm như bước chân người qua phố
xao xác ngoài kia...hàng cây lá đổ
giọt cà phê tí tách....tiếng hạ về.

Giữa xôn xao ...ta thấy bình yên thế
Đời yêu ơi...sao lại phải bận lòng
thương..gét..hận làm gì cho mỏi mệt
Sao không trả mình về với an định mênh mông....
 
Chợt thấy mình thanh thoát giữa hư không
hồn tươi mát bay về miền thơ mộng
Giấc mơ xưa trôi giữa muôn trùng sóng
Dạt dào triều dâng 
mà lặng lẽ những yêu thương.
 
QTĐA

PHỐ XƯA


*
Ngày xưa đó...qua những căn nhà vắng
thánh thót đâu đây...bản dạ khúc êm đềm
từng giai điệu của Schuber lắng trong màn đêm
theo hồn nhỏ bay lên bầu trời xa thẳm.

Ta nhớ mãi ...những ân tình đằm thắm
những lứa đôi...bên nhau... tĩnh lặng
nghe tiếng lá rơi chạm mặt phố...thu về.
 
con phố thân quen dường như dài ghê
nắng đổ tuổi thơ..hồng gót chân con trẻ
ngày hai buổi đến trường... sao mà nhớ thế
để hôm nay...ký ức lại tràn về.
 
Con phố xưa quạnh vắng ven đê
ngày trở lại chỉ còn là kỷ niệm
gió từ sông Hồng gọi về niềm lưu luyến
ngày xưa ơi ...cho đến bao giờ

gặp lại phố mình còn đọng những ước mơ.
 
QTĐA

KHUNG TRỜI XƯA YÊU THƯƠNG


*
Có những đêm không ngủ
ta một mình lang thang.

Ngõ vắng không người đi
sương rơi đọng lá bàng
bồi hồi bước phiêu du
tìm về bên phố cũ
Gốc cây cơm nguội nào
thuở ấu thơ chong đèn
đổ dế đi tìm ve.
chạy suốt một triền đê.
 
Đi trong đêm mùa hè
nghe gió mùa thu sang
căn gác xép nhà ai
chao nghiêng ngọn đèn vàng
làn sương đêm dần buông
giăng mờ ô cửa sổ
vọng một cung tơ đồng
bay mãi vào hư không.
 
Đêm đã khuya lắm rồi
hồ Gươm sương chưa tan
có tiếng ru à ơi !
nghe nặng gánh nhân gian
Tiếng khóc của bé thơ
đau đường đời trăm ngả.
Tiếng rao đêm khê nồng
nhọc nhằn phận tha phương.
Có bóng ai bên đường
dường như là chia xa
Tiếng còi tầu ngoài ga
xao lòng kẻ xa nhà
háo hức người ra đi
buồn lòng người ở lại
một sân ga vô tình
một đời người phiêu linh.
 
Hà Nội ơi ! Hà nội
nhớ mãi tuổi thơ tôi
còn mãi tình yêu tôi.
Chỉ có tình yêu thôi
tình yêu là bất tử
Chỉ có anh và em
ngày mai hoa lại nở
Mình sẽ đưa nhau về
khung trời xưa yêu thương.
 
QTĐA