*
Đêm cuối năm
đường vắng
lạnh căm
Một mình ta
đi trong sương giăng
đèn đô thị đỏ xanh...nhấp nháy
đi bộ đã thành quen..bỏ không đành vậy
nghe phong rêu mốc thếch tuổi đời.
Hết một năm rồi..sao không hết chơi vơi
lắng trong tim bao yêu thương ngày cũ
thương quê hương chìm trong bão lũ
ôi những phận tật nguyền..héo hắt phố đông.
Dịch bệnh..tai ương..bão tố chất chồng.
trong tâm nguyện...nguyện cầu bình an mãi.
Từng bước chân nghe âm thầm..tê tái
một nỗi lòng..ai hiểu thấu hồn thơ.
chỉ là thơ thôi..là câu chữ dại khờ
ôi..thương nhớ...ôi vật vờ yêu ghét
nào ai biết..là tiếng lòng gào thét
như lời lẽ kẻ tâm thần đi về phía hoang vu
Sao phải giận hờn..sao phải oán thù
sao phải ghét..phải thương..như bóng đêm câm lặng.
sao không thấy sắc xuân tràn ánh nắng
hoa nở bên mình..hương đọng cõi người thơ
Tự dặn mình đấy thôi..chân đã chậm..mắt đã mờ
thì câu chữ..thay mình chắp cánh
bay..bay...bay về khoảng trời vô ảnh
của nhân văn và ý nguyện làm người.
Yêu..ghét..hận thù, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
QTĐA..