Sáng Xuân nay, nghe Xuân vừa chợt đến Ngất ngây lòng, ta rộn rã cùng Xuân Nắng mới lên, trời đất đẹp muôn lần Óng ả thắm, tiết Xuân tươi với mây trời trong vắt.
* Nghe nhân ái vẫn tràn đầy trong trái tim ta trong còn lại những ngày không trẻ nữa. Giấc mơ xưa vẫn dạt dào tình yêu đôi lứa thúc giục hồn thơ bay bổng tới trời cao.
....“Lúng liếng là lúng liếng ơi” lúng liếng mắt người, quan họ tìm đôi quan họ mời nhau trầu têm cánh phượng liền anh liền chị chút tình còn vương Câu hát mời trầu thắm thiết chiều Xuân đêm hát buâng khuâng hội Lim, Nội duệ Tiêu tương xưa, thuyền hoa mãi ghé em hát nồng nàn " Người ở lại nhé... đừng đi Quan họ giã thôi! đừng dứt áo người về liền chị liền anh dùng dằng chưa dứt Ở đâu đây? giữa một miền mơ, thực tình yêu, tình người ! Nhân ái vậy, quê ta.....
Anh đi tìm cho em câu quan họ quê nhà trong nỗi nhớ em đầy vơi miền kí ức Đêm phương xa, với sao trời thao thức Em có nghe thấy không? dịu ngọt tiếng quê mình
“Em ơi Hà nội phố ta còn em lắng đọng một tiếng đàn khúc dương cầm dặt dìu nỗi nhớ em trải lòng vào sâu thẳm không gian điệu nhớ, cung thương đêm khuy vắng lửng lơ bên vòm sấu…”
Đã lâu rồi em rời xa Hà nội Có phút giây nào quên hương vị sấu, ô mai Văn Miếu, Hồ Tây những con phố ngắn dài
Cầu Thê Húc lặng im soi bóng Hồ Gươm huyền thoại La thành, Thái Hà, dốc đê thoai thoải Vườn Canh nông
Nắng vô tư trải dài trên ngõ vắng, Hà nội anh suy tư thầm lặng một nỗi niềm, về những tình yêu chưa kịp đến đã vội vã chia ly”.. * Hà nội em trăn trở những nghĩ suy nhung nhớ thủ đô khi ra đi không lời từ biệt Hà nội ơi, đã qua rồi nỗi nhớ thương da diết có những ngày tuổi thơ - lúc lắc tóc đuôi sam tưởng như mình hóa thân thành cô Kếu "Gái tân thời".. ngúng nguẩy.. Nguyễn Công Hoan