Trang

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2019

HỒ GƯƠM MÃI XANH



*
Hà nội mình ơi...
nơi ta yêu ta quý
Thăng long hào hoa lắng đọng những ý thơ.

Anh đưa em về thăm lại phố xưa
thoảng gió thu đưa hương thầm hoa sữa
Phượng hồng hạ về nồng nàn hoa lửa
hàng hoa ngoại ô nhuộm màu góc phố
guốc mộc xôn xao gõ tím vỉa hè.
...Muốn đưa em về thăm lại con đê
ngày thơ trẻ thả diều chọi dế
Cây cơm nguội vàng tỉ tê chuyện kể
về những mùa thu vàng đợi mãi gió heo may.
Phố xưa buồn xao xác hàng cây
mỗi hè về rụng rơi hoa gạo đỏ
con đường nhỏ...nhà anh ở đó
tuổi thơ xưa nhuộm đỏ nắng sông Hồng.

THƠ SAY

*
Mỗi khi buồn...
ta gõ phím làm thơ
ngồi ngất ngưỡng ngắm mây trời, nhân thế
Một chén men say
vỗ bàn cười ngạo nghễ
mộng mị phù du thôi... cát bụi một đời người.


Mỗi khi vui cũng vung bút làm thơ
Say với đất trời, say cồn cào biển cả
Lòng nhân ái sao thấy dài rộng quá
chỉ là mộng phù du thôi...cát bụi đời người.

Khi chợt yêu cũng hăm hở làm thơ
Cảm xúc thăng hoa, ngôn từ tuôn như suối
dòng thơ chảy dài,
nói nhiều như chú cuội
Thì cũng phù du thôi...cát bụi đời người.

Nếu không vui buồn, không yêu đến chơi vơi
thì sao biết hồn thơ bay bổng thế
Dẫu bụi cát vô tri cũng có lần in dấu lệ
Khóc cho cuộc tình buồn
sỏi đá có cần nhau...?

Chưa bao giờ thấy yêu là lần cuối
chưa bao giờ chờ đợi đến kiếp sau
mới thấy rằng ta đã yêu đời biết mấy!
Dẫu chỉ là phù du thôi...
cát bụi một kiếp người!

QTĐA

THẢ THƠ LÊN VỚI MÂY TRỜI



*
Thơ tình ta viết cho ai ?
Này là câu chữ, ngắn dài...xuống lên.
Ta như giọt nắng bên thềm
Đem lung linh giát vào đêm tối trời
Đường trần thăm thẳm...mù khơi
Lòng người...ai biết à ơi tình tiền.

Trưa về nắng dọi ngoài hiên
Thư phòng chỉ một người điên thương mình
Một đời ngẫm kiếp ba sinh
Bóng câu qua cửa... ân tình nhiễu nhương.
Thương ta
một kiếp yêu thương
Hờn gen...gét hận hết vương cõi lòng.

Còn đây một chữ: Hư không
Ẩn sâu vào tận viễn vông tình đời.
Thả thơ...lên với mây trời
Trả ta về với một thời... riêng ta.


QTĐA

XUÂN VỀ


*
Đã thấy hoa đào nở
Và có một lão già
Đứng một mình...nghiêm túc
xung quanh mình đầy hoa.

À thì ra tết đến
sao chẳng thấy xuân về.
Đài báo chiều nay lạnh
Đông cứ dài lê thê.

Về thôi..ta lại về
lòng đã thêm chút lạnh
Lửa ngày nào đã tắt
Giữ lấy chút hồn quê.

QTĐA

VỀ THĂM MẸ


*

Mỗi năm kỳ giáp Tết
Chúng con về thăm mẹ...mẹ ơi

Cánh đồng xa sương gió bời bời
Con bên mẹ thấy lòng như ấm lại.

Mẹ nằm đây...chốn vĩnh hằng mãi mãi
Hồn linh thiêng chắc cũng đã phiêu bồng
An tâm nhé ..mẹ ơi nơi cực lạc
Mẹ an vui... quên ô trọc trần gian

NỤ HỒNG CÔ ĐƠN


*
Xung quanh mình vắng lặng.
nhạt nhòa sương...vòm lá ướt đẫm mưa
Chỉ còn ta với gió lạnh cuối mùa
như thổn thức qua đêm dài không ngủ.


Ngoài khung cửa có bông hồng hé nụ
Em cô đơn mà ta cũng cô đơn
vô tình..giọt sương rơi xuống phía giận hờn
cho hồn thơ ngả nghiêng miền lịm tắt.

Em sẽ nở phải không ...dù lạnh lùng se thắt
Như con tim ta chẳng thể nào ngưng đập
Một phút giây nào cho cảm xúc mãi dâng cao...