Thơ QTĐA * Người làm thơ có nỗi buồn nào ai biết được
tỉnh cũng buồn say càng buồn hơn ! Những khóc, cười vay mượn để trào tuôn dòng cảm xúc cuộn sôi tiếng thơ ngược chiều gió cuốn. Ai làm thơ yêu mà không vay mượn những ý thơ lãng bãng những khói sương
Ôi câu chữ, nói sao cho hết được một lần yêu, khắc khoải những đêm trường, nỗi nhớ về dằn vặt tiếng yêu thương.
Ngỡ như em dần xa tầm tay với Những lời yêu vụn vỡ giữa đam mê. Khoảng trống vô hình cùng năm tháng qua đi.
Tóc bạc nhuộm lại xanh, yêu thương nhuộm bằng gì? không ai biết làm sao cho trẻ lại.
Ta vẫn mãi những dòng thơ hoang hoải tiếng lòng tan trong thăm thẳm ngàn trùng.
Tiếng cây Guitar cô đơn bập bùng, bập bùng mỗi khi hoàng hôn đến tìm mãi nhành hoa tầm xuân tươi mới
Ôi ta ơi ta ơi ! sao để lòng mãi đợi chút tàn phai kéo lại giấc mơ xưa.
Anh vẫn tự hỏi mình rằng có còn không? Ngày tình yêu nồng như men nắng. lấp lánh vầng trăng dát ánh bạc vào từng đêm thức trắng không ngủ câu thơ viết về nhau trĩu nặng yêu thương. Còn không em? ngày ấy nắng chiều vương Hoàng hôn trắng đón cuộc tình hoang dại... Những con tầu vẫn đi hoài đi mãi chỉ yêu thương còn lại với sân ga. Anh lặng thầm ngắm tấm ảnh người ta và thầm ước cho tình mình dài rộng mãi.
Còn không em, thuở ban đầu êm ái những vần thơ yêu đến cháy lòng nhau? Kìa câu dân ca "..nước chảy qua cầu" mùa sương tuyết vẫn yêu câu hát cũ.
Còn không em? những lời thơ vần vũ cuối mùa mơ kết lại nụ tầm xuân.
Có những lúc thấy lòng mình trống rỗng vô cớ buồn như đêm tối không trăng. Có những lúc thấy niềm vui thầm lặng Ta một mình một bóng Giữa mưa giăng. Khúc nhạc lòng hát mãi tiếng yêu thương, rút tơ lòng dệt tình thơ thắm lại.
Anh sẽ hát mãi cho em nghe bản tình ca ngày ấy. Dẫu mưa tuôn giai điệu chẳng phai mờ
Nếu có buồn thì thôi nhé, vì thơ Hãy trở lại với giấc mơ đầy nắng ấm.