Trang

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Tiễn bạn vào An giang

Biết bạn đi Biên giới.
Chẳng xa mấy đoạn đường,
Mà mình không đưa tiễn.
Cho khỏi lòng vấn vương.

Đời lính vẫn đoạn trường
Công danh? Là mang nợ
Thôi bạn đi, mình ở
Biết lòng ai nhớ thương?

Mỗi đứa giờ một phương,
Chân trời nào xa vợi
Cánh bay không biết mỏi
Chở bạn về Tiền phương



Mình đứng bên phi trường
Thương đường băng lóa nắng.
Đoàn quân đi, trĩu nặng
Bước hành quân xôn xao.
Từng chuyến, bay bay lên
Nỗi nhớ cứ triền miên
Thanh bình mà ly loạn
Thù còn đó, sao quên?

Chỉ mong đi, lại về.
Mình còn cả trời quê
Còn những em gái nhỏ
Mong người vẹn câu thề.
ĐỜI trước mắt mênh mông
Chân trời rạng mây hồng
Đừng vấn vương chi nhé!
Mẹ chờ, và em trông.



Cam ranh 1978    Những thời khắc nghiệt ngã, Khơme Đỏ trở mặt, tấn công biên giới Tây Nam, rất nhiều người dân Việt vô tội bị giết hại.
 Lữ đoàn 126 Hải quân đánh bộ nhận lệnh vào An giang bảo vệ dân, và chuẩn bị phản công xóa bỏ chế độ diệt chủng  Pôn pốt.

 Chưa cần đến Pháo binh, nên mình ngậm ngùi tiễn đưa anh em đơn vị cũ lên đường, máy bay  C130 sẽ không vận họ vào sát biên giới ngay trong đêm.  Vậy mà có lẽ một ngày rất gần mình cũng sẽ lên đường theo hướng ngược lại, những ngày con tim giằng xé giữa những tâm tư của người lính, nghĩa vụ của người chiến binh với những sự thật không như mong muốn, tôi sẽ trở về, và các bạn đi vào guồng quay ác liệt của cuộc chiến, chỉ còn biết chúc lành, và may mắn cho các bạn, những người đồng đội mới của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment