*
Từng phút nhớ, chiều xưa bên đảo nhỏ
Chập chờn mơ, ngày ấy biết yêu em
Sóng biển xa, xa mãi , nhớ thành quên
Ân tình cũ, xưa quá thành món nợ.
Con phố dài như mơ ước, đợi chờ
Anh nhìn theo áng mây trời bồng bềnh, lãng đãng
Đang bay hoài về một chân trời vắng lặng
Để lại khoảng không gian le lói ánh trăng xanh.
Giọt sương đêm run rẩy, mong manh
Đọng dưới chiếc lá non lẻ loi, lạnh ngắt.
Làn gió nhẹ, đọng giọt sương lay lắt
Rồi vỡ tan đem theo cả một vầng trăng
Anh thấy mình lạc vào giữa không gian
Tâm tư lắng, hòa đồng cùng vạn vật
Hồn bơ vơ trong lụi tàn trời đất.
Và tình đi hoang giữa sa mạc đơn côi.
Thế gian này còn gì nữa người ơi?
Để anh tưởng như còn trong thực tại
Nỗi buồn nào, lòng không tê tái ?
Nỗi đau nào, không day dứt tâm can ?
Thà rằng như loài thú đi hoang
Đời ngơ ngẩn nơi ven rừng góc núi.
Chẳng màng chi đến thế gian trần trụi
Và con người, gian dối giữa phù hoa.
Con tim buồn, ngây ngất những ngày qua
Hãy ngừng đi ! những phút giây loạn nhịp.
Rồi sẽ qua, xin hãy đừng luyến tiếc
Một chút hương tàn, nhòa nhạt một tình yêu.
Để tâm hồn cùng mây gió phiêu diêu
Mặc thân xác giữa dòng đời ngoi ngóp
Mặc tình kia như muôn lần mật ngọt
Mà con người dành tặng lại cho nhau.
Rồi có ngày, sẽ qua những nỗi đau
Cả nhân thế sẽ tan thành cát bụi.
Tình sẽ chết, không một lời trăn trối
Chỉ còn lại HỒN THƠ u uất mãi khôn nguôi!
Sóng biển gầm gào, chỉ là mộng mơ thôi.
1977
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment