*
Có một ngày, em đi cùng anh
Thả bước trên con đê, ngắm dòng sông vào mùa nước cạn
Có những mùa bão dông, nước tràn lên lai láng.
Cũng có những ngày khô cạn, cát trải, bụi mênh mông.
Bởi đánh phèn nên đục lại hóa trong
Nghe chua chát vị nồng trong từng ngụm nước.
Ơi những con thuyền đang ngày đêm xuôi ngược.
Có nhớ bến sông quê mà buông mái cắm sào.
Con sông quê mình bên thấp bên cao
Bên lở bên bồi cho sông uốn khúc.
Bởi nặng phù sa, nên nước trong thành đục
Cho từng bãi bồi ngô mía lên xanh.
Để hát mãi về những ước mơ cuộc sống yên lành
Có một ngày, em đi cùng anh
Thả bước trên con đê, ngắm dòng sông vào mùa nước cạn
Có những mùa bão dông, nước tràn lên lai láng.
Cũng có những ngày khô cạn, cát trải, bụi mênh mông.
Bởi đánh phèn nên đục lại hóa trong
Nghe chua chát vị nồng trong từng ngụm nước.
Ơi những con thuyền đang ngày đêm xuôi ngược.
Có nhớ bến sông quê mà buông mái cắm sào.
Con sông quê mình bên thấp bên cao
Bên lở bên bồi cho sông uốn khúc.
Bởi nặng phù sa, nên nước trong thành đục
Cho từng bãi bồi ngô mía lên xanh.
Để hát mãi về những ước mơ cuộc sống yên lành
*
Ôi! Dòng sông quê mình, chẳng bao giờ phẳng lặng
Vẫn từ bao đời cuộn xoáy, dữ dằn trôi!
Thương tấm áo mẹ già, qua bao cuộc đổi đời
Vẫn một mầu nâu sồng vá vai, gánh đôi quang về chợ.
Mà vẫn mộng mơ đưa con mình bay vào vũ trụ.
Ơi một miền quê nghèo mà mơ ước thật bao la
Bên con sông quê mình- từng thế hệ đi qua.
Sông vô tình thành chứng nhân lịch sử
Mỗi thời đại trôi qua là những dòng máu ứa
Nhuộm dòng sông thành màu đỏ phù sa.
Mỗi khi ta gọi Người bằng tên cũ: Nhị Hà
Lại nghe máu cha ông quật cường- sục sôi trong huyết quản.
Bốn ngàn năm- tính bằng bao năm tháng
Và nước mắt-máu xương của các bậc tiền nhân.
Hôm nay ta đi, thong thả những bước chân
Hạnh phúc đơn sơ bên dòng sông cuộn chảy
Đã qua đi những tháng năm mê mải
Những ngày thanh bình, sao vẫn trăn trở những nghĩ suy!
Vẫn từ bao đời cuộn xoáy, dữ dằn trôi!
Thương tấm áo mẹ già, qua bao cuộc đổi đời
Vẫn một mầu nâu sồng vá vai, gánh đôi quang về chợ.
Mà vẫn mộng mơ đưa con mình bay vào vũ trụ.
Ơi một miền quê nghèo mà mơ ước thật bao la
Bên con sông quê mình- từng thế hệ đi qua.
Sông vô tình thành chứng nhân lịch sử
Mỗi thời đại trôi qua là những dòng máu ứa
Nhuộm dòng sông thành màu đỏ phù sa.
Mỗi khi ta gọi Người bằng tên cũ: Nhị Hà
Lại nghe máu cha ông quật cường- sục sôi trong huyết quản.
Bốn ngàn năm- tính bằng bao năm tháng
Và nước mắt-máu xương của các bậc tiền nhân.
Hôm nay ta đi, thong thả những bước chân
Hạnh phúc đơn sơ bên dòng sông cuộn chảy
Đã qua đi những tháng năm mê mải
Những ngày thanh bình, sao vẫn trăn trở những nghĩ suy!
1979
QT : ngày xưa , các cụ gọi là sông "NHĨ HÀ" , QT tìm hiểu lại tên gọi xưa nhé !
Trả lờiXóaÔ! thật là sơ xuất, Nhĩ là tai, bởi nó chạy vòng (giống vành tai), tôi quên mất không giải thích rõ, là bởi cũng có nguồn nói 'Nhị'tức là hai sông nên gọi là Nhị hà. Cả hai tên đều đúng, rất cám ơn HG bổ khuyết, có thể tham khảo thêm ở ĐÂY Có đoạn nó nói: "...Sông Hồng còn có các tên gọi khác như Hồng Hà (tiếng Trung: 紅河 Honghe), hay sông Cái (người Pháp đã phiên tên gọi này thành Song-Koï). Đoạn chảy trên lãnh thổ Trung Quốc được gọi là Nguyên Giang (元江, bính âm yuan2 jiang1), đoạn đầu nguồn có tên là Lễ Xã Giang (禮社江). Đoạn từ chảy qua Phú Thọ gọi là Sông Thao, đoạn qua Hà Nội còn gọi là Nhĩ Hà hoặc Nhị Hà. Sử Việt còn ghi sông với tên Phú Lương."
Trả lờiXóaLâu nay tôi thấy ông làm thơ hay theo kiểu anh em ta : các "Lều thơ". Nhưng nghiêm túc một chút thấy ông quả có một tam hồn thơ thật sự. Với tôi như vậy là quá siêu đấy.
Trả lờiXóaDS
Tôi nghĩ 'tâm hồn Thơ' ít nhiều ai cũng có, chỉ có điều viết ra có vần vè hay không mà thôi :))
Trả lờiXóaTiếc là tuy thích thơ nhưng tôi không có điều kiện thuận lợi để chuyên sâu, những bài ở đây chỉ là ngẫu hứng, được các bạn khen rất cảm động, cám ơn rất nhiều.
Nice color choice on the blog. It is really easy on my eyes and I have bad eyes too so that's a really big compliment lol
Trả lờiXóaHTTP://www.CoolMobilePhone.net