Có một ngày anh gọi tên kí ức
Con đường xưa ngày hai buổi đi về
Hoa đỏ rụng đầy vào lối cỏ ven đê
Mộc miên thắm một góc trời Hà nội
Hoa cứ rơi,
bàn chân anh bước vội
qua tuổi thơ bằng hoài niệm êm đềm
phố yên lặng chầm chậm vào đêm
Cây vẫn thế như muôn đời vẫn thế
lặng lẽ vươn mình, kiêu hãnh, suy tư
kiên cường giữa bão giông
trưa nắng, đêm mưa
Ôi màu đỏ cháy hết một thời tuổi trẻ.
Tự lúc nào
đậm đặc ký ức anh đến thế
Tự lúc nào
Hoa đỏ ngày xưa còn vương vấn trái tim anh
Bông trắng vẫn còn bay vào từng bước quân hành
và thao thức cùng anh những đêm dài không ngủ
niềm tin sống vẫn hoài ấp ủ
giúp anh vượt qua những biên giới hận thù.
Những tháng ngày này
mệt mỏi những suy tư
tháng ba lại về với màu hoa đỏ thắm
trong tim anh còn tình yêu sâu đậm
với sắc hoa ân tình nồng đượm
Tên "Kí ức" - anh đặt tên hay thế!
Trả lờiXóa