*
Anh muốn gửi em chút se lạnh mùa đông
vẫn còn vương tia nắng hồng dịu ngọt
Phố em xưa lặng thầm một nỗi buồn, thánh thót
giọt mưa thu tí tách lạnh đầu hè.
Muốn gửi em, màn sương mỏng đê mê
thoảng một chút
để tay em mát rượi
bàn tay con gái
nhẹ ngón dài, gạt sợi tóc mai
nhớ nụ cười duyên
trong nắng thu phai, em hớn hở đón đông về thêm áo mới
Mơ một ngày
hoa vương ngập lối
bên nhau chiều lạnh ngắm mây trôi.
Vĩ thanh buồn
Sương trắng hết muốn rơi
em mờ ảo trong ân tình khúc hát
mà anh bỗng nghe khi lòng mình man mác
gió đông về, se lạnh sớm cuối thu.
Gửi về đâu sương trắng phủ Tây hồ?
ngọn đèn đường đêm về, nhấp nháy quanh co.
anh cũng muốn gửi em một chút âu lo
Em như cánh Bồ công anh bé nhỏ
Em cô đơn và mong manh như gió
Em là biển cạn
đón chờ, mưa đến với sương sa
biển khát, biển chờ mưa đến mưa qua
trong hoang hoải niềm tin bé nhỏ.
Chút se lạnh anh gửi vào trong đó
cho nỗi nhớ về
đêm Hà nội, đông sang.....
Trả lờiXóaĐã lập đông rồi.
trời se lạnh.
Anh vẫn muốn níu thu
quanh quẩn bên mình.
Màn sương dăng.
Như tấm khoăn voan vai em tình tứ quá.
Lại dịu dàng dáng vẻ ấy kiêu sa.
Hình như
thu vẫn còn vương.
Niềm yêu thương vẫn mượt mà .
Mái tóc em mềm
lả lướt dưới màn sương.
Vẫn đâu đây
ở trên lối nhỏ con đường.
Hương Hoa Sữa vẫn nồng nàn thương thương quá đỗi.
Những hạt mưa cuối thu
như còn nông nổi.
Bồi hồi đâu đây
mùi thơm nhẹ tóc em tôi.
Ký ức lùi xa.
Sao lòng vẫn ngân nga bổi hổi.
Mơ
ngày nào
em về lại giữa đời thường.
Một chút tơ vương
trong hoang hoải chiều sương giăng.
Đường tràn ngập
Hoa Sữa ngan ngát dưới ánh trăng.
Em.
hiện về
làm tâm hồn anh ấm áp
Trái tim anh
bỗng nồng nàn man mác,...
Ôi... tiếng đập đâu rồi...
Sao chỉ thấy..... lặng thinh........!!!
Ta cũng muốn gửi em một chút âu lo
XóaEm, như cánh Bồ công anh bé nhỏ
Em, cô đơn và mong manh
như gió
Em, là biển cạn
đón chờ, mưa đến với sương sa
biển khát
biển chờ
tình đến tình qua, trong hoang hoải niềm tin bé nhỏ.
Chút se lạnh ai gửi vào trong đó
Có đủ không, cho cơn nóng cháy lòng
Em muốn nhận những gì anh trao gửi
Trả lờiXóaTấm chân tình làm lay động con tim
Gió đầu đông em mải miết kiếm tìm
Tia nắng mỏng từ phương anh thăm thẳm
Rất gần đó mà sao xa xôi lắm
Những ân cần tưởng đâu mới hôm qua
Ước mơ như ảo ảnh trong hoang mạc
Càng mong chờ càng tuột khỏi tầm tay
Gủi lại anh mùa thu cho mắt cay
Lời yêu thương chưa một lần dám nói
Gặp anh đây em thấy mình bối rối
Nói chi nhiều vẫn biết chẳng đổi thay
Cuộc tình mình sẽ không có trầu cau
Lòng tin yêu chỉ trao bằng ánh mắt
Bao năm qua đâu có gì được mất
Mãi tim này một góc cất hình nhau
Nối HS:
XóaEm là gió, là mây, hay là nắng!
Là ảo ảnh, là vầng trăng, hay là tiếng của
đêm thu.
Em là ai, mà tha thiết lời thơ,
trong sương lạnh ảo mờ phương Bắc
Anh lắng nghe, từng lời, dìu dặt
khúc nhạc lòng ai thánh thót lắng đêm thâu.
Ước mơ nào, mà thăm thẳm chiều sâu
cho già cỗi, con tim ai lắng đọng
Như Tây hồ, mùa này không dâng sóng
mà mênh mang, tha thiết đón đông về
Gói tâm hồn ta gửi lại bến mê
để yêu thương luôn ngập tràn con tim Việt.
Anh vẫn sẽ gửi em, với tấm lòng tha thiết
một chút se lòng, gió lạnh mùa đông.
Em chỉ là bông hoa không hương sắc
XóaĐến bên anh, mỏng mảnh dại khờ
Là mùa thu nhẹ nhàng như hơi thở
Nhờ lá vàng gửi gắm ước mơ xanh
Như cuộc đời vốn dĩ đã mong manh
Một chút tình cho lòng thêm ấm áp
Thu sẽ qua nhanh, đông dài lạnh lắm
Tựa nỗi buồn năm tháng cứ buồn hơn
Đọc thơ anh em thấy bớt cô đơn
Cứ tự nhiên như cỏ cây hoa lá
Chẳng màu mè, chẳng chữ câu óng ả
Mà tình người đầy ắp những thiết tha…
XóaNghe tiếng lòng người ở thật xa
mà như thấy bên mình, gần gũi
Có những con đường xa xăm, muôn lối
những ngã rẽ ân tình đưa người đến bên nhau.
Dù cuộc đời đã chất chứa niềm đau
Hay đang sống trong dạt dào hanh phúc
Vẫn xin gửi đến em từ tấm lòng chân thực.
Cầu chúc an lành đến người ở phương xa.
Cám ơn anh người bạn thơ gần gũi
XóaThực hay hư chẳng quan trọng điều gì
Chỉ biết rằng những vần thơ đang chảy
Như mạch nước ngầm làm đất cỗi hồi sinh
Anh vẫn sợ một ngày em đi mãi
Trả lờiXóaCòn mình anh đứng lại nơi đây
Nơi con đường rợp bóng những hàng cây
Và đã ghi biết bao nhiêu kỷ niệm
Anh vẫn sợ một chiều rớt áng thơ
Em không đọc làm ngơ vào quên lãng
Anh vẫn sợ gọi hai từ dĩ vãng
Em nói rằng nơi đó sẽ ngủ yên