Một sớm hồ Gươm tím biếc bằng lăng
phượng vĩ đỏ soi bóng cầu Thê húc...
để lại trong em
nơi thẳm sâu ký ức
những ngày xa xanh thắm mặt gương trong
Vời vợi câu thơ cất dấu tận đáy lòng
với mắt em thẫn thờ ngưng dấu lệ
những tháng ngày này
sao nhớ nhung đến thế
trong vắt tuổi thơ với liễu rủ ven hồ
Sáng xuân xưa
em thoáng chút ngẩn ngơ
với khói tỏa, sương mờ lan mặt nước.
Em vẫn yêu những gánh gồng xuôi ngược
hương cốm còn vương mát dịu góc vỉa hè
Chiều phố phường thơm thảo chút quà quê
Mùi ngô nướng ấm cả đêm sương lạnh
Hà nội ơi! Em nhớ những chiều xanh
xanh cây lá, xanh cả bầu trời Hạ
chiều Văn miếu tiếng ve kêu yên ả
phố Sinh từ, nắng ngả phía hòang hôn.
Em ngày xưa nhí nhảnh những bước chân
giờ tan học, em về cùng bè bạn
ríu rít chim chuyền, líu lo hè phố vắng
Hàng Bột lặng thầm đón bước nhỏ em qua!
Em đã xa, rất xa!
đã xa lắm những ký ức ngày thơ trẻ
một thời ấy, thời em yêu đến thế
từng chiếc lá trên cành, xao động góc cố đô.
Nơi đô thị phồn hoa có những phút thẫn thờ
khi em nhớ, em thương về Hà nội
em hãy nhớ về những mùa hoa ngập lối
về Nghi tàm, Quảng Bá, Ngọc Hà xưa
để yêu thương đến mấy cũng không vừa
những khu phố rêu phong chỉ còn trong ký ức.
Và em ơi! có một điều rất thật
không thể mất trong ta: thành phố
của ngày xưa.
xanh cây lá, xanh cả bầu trời Hạ
chiều Văn miếu tiếng ve kêu yên ả
phố Sinh từ, nắng ngả phía hòang hôn.
Em ngày xưa nhí nhảnh những bước chân
giờ tan học, em về cùng bè bạn
ríu rít chim chuyền, líu lo hè phố vắng
Hàng Bột lặng thầm đón bước nhỏ em qua!
Em đã xa, rất xa!
đã xa lắm những ký ức ngày thơ trẻ
một thời ấy, thời em yêu đến thế
từng chiếc lá trên cành, xao động góc cố đô.
Nơi đô thị phồn hoa có những phút thẫn thờ
khi em nhớ, em thương về Hà nội
em hãy nhớ về những mùa hoa ngập lối
về Nghi tàm, Quảng Bá, Ngọc Hà xưa
để yêu thương đến mấy cũng không vừa
những khu phố rêu phong chỉ còn trong ký ức.
Và em ơi! có một điều rất thật
không thể mất trong ta: thành phố
của ngày xưa.
Mấy hôm nay em bận quá. Giờ em qua và sẽ nán lại nhà anh hơi lâu để đọc bài đấy, anh đừng phiền vì có một vị khách khuya mới đến và mãi vẫn chưa về nhé!
Trả lờiXóa"Đến đây thì ở lại đây
Bao giờ tốt rễ xanh cây hãy về
Chưa cần cháo lú bùa mê
Nửa đưôi mắt ướt đủ tê lạnh rồi
Kể chi nụ biếc hoa tươi
Mười hai bến nước nói cười xôn xao
Ở đây tuy núi không cao
Sông không sâu, chẳng lòng nào nữa em
Thôi thì gặp gỡ là duyên
Chia tay về lại cái miền cỏn con
Qua rồi cái tuổi xanh non
Không còn tốt rễ không còn xanh cây
Đến đây dù ở lại đây
khác chi cơn gió thoảng bay ngoài vườn"
He he! Chào em, bài thơ này của ông Xuân Sách, không phải của anh nha! nhưng anh thích nhất câu " đến đây thì ở lại đây" bao giờ thấy hết men say thì về.
anh tưởng Thủy đang lo ê... sắc bên nhà em nên không đi thăm bạn bè nữa chứ, :))