Trang

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG

(Tản văn)

*
* *



Xóm nhà tôi đang ở chỉ độ hơn chục hộ, dân trí chẳng được như nơi khác thường quảng cáo gần trường, gần chợ, dân trí cao cho dễ mua dễ bán. Tuy nhiên nhiều chuyện động trời cứ tưởng chỉ có trên báo Công an hoặc An ninh thủ đô lại xẩy ra ngay bên cạnh mình. Mới chân ướt chân ráo dọn nhà về được mấy hôm, đang sửa sang lại tý cho nó tiện dụng, đến đoạn sửa ống nước chẳng may bắn một chút xuống dưới nhà. Chẳng biết có dính tý nào không nhưng bà hàng xóm bên đó la hét ầm ĩ. Nó la cũng phải vì dưới đó là ngõ đi chung nhưng nhà bà ta lấn chiếm làm cái bếp. Cứ bữa cơm là vác củi ra nấu, khói bay mù mịt cứ như cái thời bao cấp. Ma cũ bắt nạt ma mới, cứ la trước đi sau này khói có xộc vào nhà mình chắc phải sợ mà không dám kêu. Dĩ hoà vi quý, tôi nói lời xin lỗi đàng hoàng. Tưởng xong nhưng chưa được, tối đó thằng con làm mấy xị rồi về trước cửa nhà tôi gào như mèo động đực. Bình thường chắc mình chả chấp, nhưng nghĩ còn vợ con đi ra đi vào, nó tìm cách bắt nạt thì khổ, vậy là tôi đi xuống. Sau đó cũng chẳng có gì lớn, kể hết ra người không thích bạo lực chả muốn nghe nhưng từ đó trở đi nhà mình cứ yên tâm mà sống không còn sợ bị bắt nạt. Tuy vậy cũng chẳng tránh được thỉnh thoảng ngửi mùi khói bếp cho đỡ nhớ cái thời bao cấp. Tiếc là cũng chẳng được lâu vì một ngày nọ, trong nhà đó nó tự xử với nhau, thằng anh một hôm nổi cơn Chí Phèo giật đổ tất cả. Vậy là đường thông ngõ thoáng. Chỉ tiếc cái mùi khói bếp nồng nàn toả hương đêm đêm mà bây giờ muốn cũng khó được thưởng thức.
Sân thượng nhà tôi chỉ bằng cái chiếu lính, ngày hành quân vẫn bẻ cong buộc sau ba lô. Bé vậy nhưng cũng bày đặt trồng ba cái cây cảnh thỉnh thoảng lên ngắm nhìn cho đỡ nhức mắt. Sáng đó như thường lệ bò lên bắt sâu tỉa lá. Không gian thật thanh bình, mọi người đã đi làm cả, chỉ có tiếng gõ mõ tụng kinh của cái điện thờ của nhà bên ngõ hàng xóm. Tiếng gõ mõ đều đều làm không gian thấm đượm hương vị nhà Phật. Lẫn trong tiếng niệm phật hiệu namo adi da. Tôi nghe có tiếng “phập” chắc và gọn. Bạn đã bao giờ dùng dao phay chém vào cây chuối chưa? Rồi hả? cái thứ tiếng tôi nghe được ấy cũng giống như vậy. Tôi tò mò nhìn xuống và nghe thấy tiếng“phập”thứ hai. Nhìn vào cửa cái nhà hàng xóm mà tôi đã kể lúc đầu thấy có một cái chân giãy giãy. Cái thứ nước đo đỏ mà người ta gọi là máu, từ đâu đó trong góc nhà phun ra như nước ở vườn hoa Con Cóc. Chỉ khác là một thứ nước chảy ở vòi nước công cộng ra, còn một thứ nước lại phun ra từ một cơ thể sống. Ngày ở chiến trường, cũng đã thấy máu nhiều, thậm chí là quá nhiêù, nhưng cũng đã lâu, kí ức đã phôi pha nhiều. Nay nhìn lại bất giác thấy lạnh cả người, suýt nữa thì không thấy thằng em –cái thằng thỉnh thoảng mượn rựơu gào như mèo – lao ra với bộ mặt xanh như đít chão chàng. Nó phi như ngựa ra đầu ngõ hớt hải nói với anh hàng nước: “Em chém chết thằng X.. rồi, anh gọi cấp cứu hộ em với” Nói rồi nó gọi xe ôm phóng thẳng. Thằng X… là ai vậy, là anh cùng chui ra từ cùng một lỗ với nó đấy. Tôi chép miệng than hộ cho con vợ thằng đang nằm thẳng cẳng trong nhà, chúng mới có một thằng con trai. Kiểu này hai mẹ con nó chắc phải bán xới ra đê ở là điều chắc chắn, chẳng cần phải đánh đề làm gì cho tốn tiền.
Tôi xuống nhà khi có tiếng còi réo của xe cấp cứu, vừa đi vừa lẩm bẩm: Đồ điên, chết mẹ nó từ bao giờ rồi ấy mà còn rú rít làm gì cho khổ tai thiên hạ. Chẳng biết họ điên hay mình điên, việc người ta người ta làm, cấp cứu là phải rú rít chứ sao! Chợt nhớ hôm bà già bị gãy chỏm xương đùi. Gọi xe cấp cứu mà hết cả một cái sim khuyến mại chẳng thấy thằng nào ò e cho mình nhờ. Bức xúc mười phút vì không biết nó làm ăn theo tiêu chí gì! Lại tự an ủi, mình đang sống ở Việt nam mà, chấp nhận không lại tăng đường huyết!
Thôi kể tiếp vậy, mở cửa ra đường gặp hai ông blu trắng xách cáng đi vào, mấy chú công an phường cũng nhanh nhẩu có mặt. Tò mò nên mình cũng vào theo. Chú chàng nằm ngửa trên giường, trong người có năm lít máu thì chảy ra nhà năm lít rưỡi, người xanh như vừa đổ bộ xuống từ sao Hoả, cẳng chân bên phải có một vết chém lớn đang ri rỉ chút nước vàng vàng. Bắp thịt săn chắc của thằng bé nứt ra làm hai míêng đỏ hon hỏn, trông như cái miệng quái dị đang há to khoe với mọi người rằng đấy là tác phẩm của thằng em ruột tao đấy! Chưa kinh, nhìn lên trên đầu mới thấy lạnh người, cái sọ của nó bị bửa làm đôi làm cho một thứ trắng nhờ nhờ như đậu phụ chảy ra dính bết vào mấy cọng tóc. Mấy chú blu trắng chỉ còn mỗi việc xách nó lên cáng, trùm lên miếng vải xin xỉn rồi kéo ra xe. Nhìn tiếp sợ về không ăn được cơm nên tôi về nhà đóng cửa, bụng bảo dạ: hết phim, mời mọi người đi ngủ.
Chuyện thì dài mà chưa đến phần chính, bởi vì sau đó mới kịch tính. Công an đến điều tra, hỏi nhà nó thì từ trên xuống dưới khai vanh vách một kiểu: “Thằng anh vác xe máy đặt cầm đồ lấy tiền làm vài con đề, hôm sau mượn con mẹ hộ khẩu đi đặt lấy xe về cho vợ đi làm, mẹ không nghe nên giật đổ quán của mẹ, sáng hôm đó còn đánh cả mẹ nó nữa nên thằng em bênh mẹ cầm kiếm chém thằng anh, chẳng may bị chết“. Mấy chú công an hình sự lắc đầu ngán ngẩm, ghi chép gì đó rồi phắn. Hàng xóm im hơi lặng tiếng, cửa đóng im ỉm. Ihế mới biết các cụ ngày xưa bảo “Đèn nhà ai nhà ấy rạng “ cấm có sai chữ nào.
Vài tháng sau thì tòa xử, thằng con ngồi ghế bị cáo thì con mẹ ngồi ghế bên nguyên. Con vợ thằng chết cầm ít tiền rồi biến không sủi tăm. Tòa nghe con mẹ kể lể nỗi niềm oan ức cứ rớt hết cả nước mắt. Đến cái đoạn thằng chết đập phá nhà cửa, đánh mẹ đánh em thì xem ra thái độ nhà tòa có vẻ phẫn nộ lắm. Đến đó thì mình chợt nhớ lại cái hôm định mệnh ấy, không gian thật thanh bình, tiếng gõ mõ tụng kinh của điện thờ bên cạnh như rót vào không gian những lời ai oán của thế sự. Khi nghe tiếng “phập” đầu tiên, có vẻ như lời kinh “adida phật” vang to hơn bình thường. Hay tai mình điếc, chắc mình điếc thật mới không nghe thấy tiếng cãi vã của mẹ con nhà nó. Nếu thằng ấy đánh mẹ nó thật chắc con mẹ phải gào to hơn tiếng xe tăng. Tặc lưỡi, nhếch mép cho xong chuyện nhưng lại nghĩ thằng này giỏi, nó lừa được bao nhiêu cái đầu sáng suốt. Ngẫm sâu hơn tý nữa thì biết ngay, nó có tính toán cả đấy, hơn cả Khổng Minh ấy chứ. Tiếng “ phập” đầu tiên là nó ra tay chém què chân thằng anh để thằng này khỏi chạy. Quả thứ hai bửa đôi cái đầu mới là cú dứt điểm chẳng tốn mấy sức lực.
Tòa kêu án hai năm tù, mẹ con nhà nó phớn phở nhìn nhau ra chiều đắc ý lắm. Mấy tờ lá cải xúm vào phỏng vấn, đề tài quá hay khai thác triệt để. Hôm sau tôi mua vài tờ, đều đăng cùng một tin với cùng một giọng điệu y như nhau. Mình buồn cười quá lại bụng bảo dạ: Thời buổi gì lạ, mạng người rẻ quá, không bằng cái xe đạp (tự vì có thằng hàng xóm cũ ăn cắp cái xe đạp cũ, bị túm, ngồi tù hai năm thêm năm thứ ba vì tội đánh nhau trong trại).
Mấy tháng trước thằng em ra tù, sớm được vài tháng vì tuy không có nhân thân tốt nhưng có đường đi lối lại rành rẽ. Trông nó béo tốt như đi Liên xô về. Nó nằm ngay trên chính cái bãi máu thằng anh phun ra ngày nào đã được lau chùi sạch sẽ mà ngủ một cách ngon lành và vô tư. Chẳng có con ma nào đêm đêm về dọa nó cả. Cả nhà mấy mạng chen chúc trong khoảng tám mét vuông. Thế mà vẫn có chỗ để nó vác về cái máy tính rách, suốt mấy tháng nay cứ phùng phoàng súng nổ từ cái trò chơi gì đó, thỉnh thoảng lại có tiếng hự hự, ọe ọe của người trúng đạn chết. Qúa phình phường!!!
Đêm nằm vắt tay lên trán nghĩ không biết có cõi trên không nhỉ? Hôm ông già hi sinh, quân phục quân pheo huy chương huy hiệu đỏ ối trên ngực. Quân nhạc rồi tiêu binh oai hùng quá. Thế mà chẳng tránh được việc phải đi xem ngày xem tháng, rồi cây chuối, đạo bùa, đầy đủ, không có thì lo nhỡ mà thế này nhỡ mà thế kia. Ông thầy phát cho mỗi thành thành viên trong nhà một đạo bùa bảo cất kĩ không được rời, bảo là tránh trùng tang. Chú em nó bảo :” Chỉ bậy, có bố nào lại đi về bắt con, thương còn chả hết nữa là.” Là nó nói vậy nhưng cẩn tắc vô áy náy, cứ cầm một tờ đút ví. Đời chả có gì vui lắm nhưng cứ thích sống lâu, sợ chết là bệnh rồi. Nói dài dòng vậy là vì cái nhà mà tôi đã kể trên ấy, cái ngày thằng này chém chết thằng kia cũng chính là ngày mở cửa mả của bố chúng nó. Làm cơm ba ngày cho bố thì làm đám tang cho con luôn thể. Qúa tiện !!!
Chuyện thật một trăm phần trăm,không bịa, không tin đến nhà tôi mà xem. Nhà nó đang xây trên miếng đất tám mét vuông ấy năm tầng lầu, vừa đủ chỗ cho số người còn lại trong nhà. Hôm qua nghe giàn lý nhà tôi bảo nó khoe với ai đó là có người yêu con ông tướng, giật mình ngã bổ chửng!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment