(Truyện ngắn)
*
* *
Câu chuyện mà tôi kể cho các bạn nghe có vẻ na ná như một lời sám hối. Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng đôi mắt nhìn ấy, hai hàng lệ ấy của nàng đã bao năm nay luôn đau đáu, day dứt và ám ảnh trong tâm trí tôi. Nó là câu hỏi lớn trong đời này mà tôi muốn tìm cách lý giải. Điều đó có vẻ nghịch lý trong thời hiện đại, nhưng quả thật có điều gì đó trong câu chuyện tình ngày ấy của tôi có nhu cầu cần thể hiện để tìm kiếm sự cảm thông. Hay biết đâu lại thành kinh nghiệm đối nhân xử thế của ai đó. Nhưng tôi có thể đoan chắc với các bạn rằng, không vì thế mà lòng tôi phần nào bớt nặng nề hơn.
Ngày ấy, tôi còn là chiến sĩ trong một đơn vị pháo binh chiến đấu trên đất bạn. Hậu cứ của đơn vị đóng tại một thị trấn nhỏ đầu nguồn con sông Lam. Từ đây chúng tôi vào chiến trường hay lại trở về khi bị thương tật, ốm đau. Nhưng lần này tôi được cử đi học. Tuyến giao liên đưa tôi về hậu cứ, về cái thị trấn nhỏ xinh ấy. Từ đây sẽ có xe khách ra Vinh và trở về Hà Nội. Có một khoảng thời gian rỗi rãi. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn thị trấn và chợt nhận ra vẻ đẹp đơn sơ, hoang dã của nó. Chiều tà, đứng bên bờ sông nhìn những tia nắng cuối cùng từ phía biên giới chiếu toả lấp loá trên những ngọn sóng lăn tăn, hay trên những mái tranh hiền hoà đang nép mình bên các vách núi. Tất cả như được dát một lớp vàng lóng lánh. Cũng một cảnh vật này, tuỳ theo tâm trạng mà con người ta có những cảm nhận khác nhau. Lúc ra đi, lòng bộn bề bao lo toan trăn trở thì cảm nhận chỉ như cái gì đó hời hợt, thoáng qua. Lúc trở về, với nỗi lòng thanh thản, người ta thường nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời của bất cứ cái bình thường nào của đất Mẹ. Đó đúng là cảm giác của những người lính sau bao năm vào sinh ra tử. Nếu bạn đã từng đối mặt với cái chết rồi được trở về, hẳn nhiên bạn cũng sẽ có một cảm giác giống như tôi lúc đó.
Chúng tôi có một ngày để làm thủ tục giấy tờ ở cơ quan mặt trận. Sau đó nôn nóng với ba ngày tranh thủ thăm nhà nếu nhanh chân. Chúng tôi ào ra bến xe với hy vọng còn chuyến cuối cùng, nhưng đã quá muộn. Có một nhóm thiếu nữ đang đứng gần đó. Họ che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của mấy anh bộ đội. Những chiếc ba lô tự động rơi xuống đất, những khuôn mặt thiểu não. Tất cả đều có dáng vẻ đáng cười quá chứ còn gì. Vậy mà tôi thầm mắng họ: ”Vui lắm đấy mà cười”. Khi tôi nhận ra sự vô lý của mình thì chợt tôi trông thấy nàng. Giữa cái nhóm xanh, trắng, đỏ vui tươi ấy, ánh mắt nàng như nhìn thẳng vào tôi, hay ít ra tôi cũng có cảm giác như vậy. “Hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu đó”. Tôi tự nhủ. Nhưng rồi cũng không quá bận lòng về chuyện đó, với quyết tâm đi chuyến sớm nhất. Chúng tôi căng võng, dọn ổ ngay tại phòng đợi bến xe.
Nếu về hậu cứ thì có thể đàng hoàng hơn một chút nhưng sợ không ra kịp chuyến đầu tiên. Vậy là chúng tôi quyết định ngủ ngay tại bến. Thực ra, có vẻ như chúng tôi không ngủ. Nhìn con đường nhựa duy nhất chạy qua thị trấn. Tôi mường tượng cứ đi mãi theo nó thì sẽ gặp lại con phố cũ có những hàng cây cơm nguội mà từ đó tôi đã lớn lên và đã ra đi. Thế rồi tôi lại nhìn thấy nàng. Lần này họ có hai người. Vẳng đến tai tôi là những tiếng cười nói khúc khích. Nàng và cô bạn làm như vẻ có việc phải đi qua. Nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng lại liếc về phía chúng tôi. Trời ạ! Phải như lúc khác thì chất lính trong tôi chắc sẽ ào lên mạnh mẽ. Thường vẫn vậy mà, quân gặp dân như cá gặp nước. Đời nào chúng tôi bỏ lỡ dịp tán tỉnh đôi chút kia chứ? Nhưng lần này có khác. Sự náo nức của ngày trở về lấn át tất cả. Tôi và mấy anh bạn nằm im re. Chắc họ cũng như tôi, đang mơ về ngôi nhà, nơi cha mẹ , anh em đang đợi họ và cầu mong cho đêm dài chóng qua.
Thế rồi đêm cũng qua và ánh ngày đến cùng tiếng động cơ của chiếc xe khách. Chúng tôi ào lên, hay đúng hơn là bay lên xe. Nhanh chóng nhồi nhét ba lô và thu dọn một chỗ ngồi thoải mái. Hành khách cũng lần lượt lên xe. Tiếng ồn ào, í ới đây đó một cách vui vẻ. Hình như có cái gì đó chạm nhẹ vào người, tôi nhìn lên và trời ạ, tôi lại trông thấy nàng. Lần này thì gần hơn nhiều. Và bên cạnh còn có một mái đầu bạc phơ với khuôn mặt rất phúc hậu - Mẹ nàng chăng? Tôi đoán chắc vậy . “hãy đứng dậy ngay” Tôi tự nhủ và đứng lên nói:
-Chào mẹ, chào em gái, mời mẹ ngồi xuống đây ạ!
Ôi cái chỗ ngồi khá thoải mái mới dọn dẹp được, tạm biệt ngươi thôi. Ai chẳng làm vậy, không nhẽ để một cụ già đứng hàng trăm cây số ư? Tôi không nghĩ là mình đã xử sự rất ga-lăng với nàng và mẹ nàng. Vì tôi nghĩ đó là điều tự nhiên thôi. Nhưng thực sự tôi cũng cảm thấy chí trai của mình được ve vuốt đôi chút bởi ánh mắt mang hàm ý biết ơn cuả nàng.
Nàng ngồi xuống bên mẹ, tức là cũng gần bên tôi. Khi xe chạy thì bỗng nhiên tôi cũng có một chỗ ngồi trên một bao gạo. Không khí oi bức ngột ngạt trong xe được gió xua bớt đi và các câu chuyện cũng bắt đầu râm ran. Tôi hỏi để làm quen một câu muôn thuở:
-Trông em quen lắm, hình như anh đã gặp ở đâu rồi ấy! Em tên là gì?
-Còn hình như gì nữa? Sao anh chóng quên thế. Năm ấy, anh đã đóng quân ở nhà em mà.
Nàng trả lời. Tôi chết ngồi như em của Từ Hải. Hoá ra tôi đã vô tình đến thế. Mà lại còn lầm lẫn một cách thảm hại . Cái chất bã đậu trong đầu tôi được hâm nóng đôi chút để mau chóng nhớ về khoảng thời gian trước khi vào chiến trường. Đúng là chúng tôi đã dừng chân ở xóm nhỏ quê nàng. Tôi mang máng nhớ lại ngày đó. Có hai ba hôm nghỉ ngơi củng cố đội hình để tiếp tục hành quân vào chiến dịch. Chúng tôi chia nhau nghỉ lại một số nhà dân ven đường. Tụi lính chúng tôi thì nghịch ngợm, quậy phá lắm. Hò hát, đàn ca suốt đêm và thu hút sự chú ý của không ít thanh niên nam nữ địa phương. Nhưng còn nàng. Ôi! tôi đã nhớ ra rồi. Hồi đó nàng chỉ là cô bé con mười lăm mười sáu tuổi khá tinh ranh. Cảm giác ban đầu của tôi khi thấy nàng đã không lầm.
-Có phải bé “ không phải sen mà chính là sen” đúng không?
Tôi nói to và nàng thì lại cười khúc khích. Chẳng là hồi đó, khi tôi hỏi tên, cô bé tinh nghịch nói : - Tên em không phải sen mà chính là Sen, đố anh biết tên đúng của em là gì?
Khốn khổ cho cái đầu bã đậu của tôi. Vận hết nội công của mớ kiến thức phổ thông, bập bõm dăm ba từ Hán Việt để luận ra tên nàng.
-Liên, phải không ?
Tôi hỏi và cô bé tủm tỉm gật gật đầu. Cô bé Liên ngày đó nay đã là một thiếu nữ khá xinh đẹp. Một vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc như chính làng quê đã sinh ra nàng, vẻ đẹp của một viên kim cương chưa được gọt giũa. Lúc này, nàng đang ngồi bên tôi. Không biết họ có trách tôi không? Có tha thứ cho sự vô tình của tôi không? rồi tôi tự bào chữa: Đời bộ đội nay đây mai đó. Làm sao tôi có thể nhớ hết ân tình mà những mái nhà với những người cha người mẹ, người em đã dành cho mình và đồng đội. Rồi tự an ủi, cũng may, mình đã là một người lính không tồi. Chúng tôi đã ra đi chiến đấu và trở về một cách xứng đáng. Nghĩ đến đó, tôi thấy lòng mình thanh thản hơn đôi chút và bắt đầu mở máy. Tôi hỏi về chuyến đi của nàng và mẹ. Được biết họ còn phải đi khá xa. Ra tận một vùng quê phía Bắc để thăm người anh trai đang làm việc tại đó. Nàng nói với tôi về nỗi lo đường xa cách trở, mẹ già, thân gái dặm trường. Tôi nhanh chóng tìm ra cách sửa chữa sai lầm:
-Mẹ và em đừng lo, đã có chúng con thì rất an toàn, ra Hà nội, mời mẹ và em ở lại nhà con. Từ đó ra bến xe cũng rất gần.
Tôi nói rất chân thành và bà mẹ cũng đồng ý một cách rất tự nhiên như việc nó phải vậy. Đã là người quen biết cũ nên chúng tôi đối xử với nhau rất thân mật. Nàng kể cho tôi nghe chuyện gia đình, bạn bè, về sự lo lắng của nàng đối với kì thi đại học sắp tới. Còn tôi thì khác, để cho đoạn đường dài chóng qua. Tôi ba hoa về trăm thứ chuyện đùa tếu của lính. Tôi bịa ra câu chuyện về anh chàng Quang nào đó, anh ta đã bịt vào hàm răng còn tốt nguyên của mình một chiếc răng vàng để làm duyên. Anh em trêu đặt cho cái tên gọi là Quang ‘’cạp”. Đi đâu cũng thấy gọi‘’cạp, cạp‘’. Anh ta tức mình dùng dao găm bí mật cạy cái răng vàng đó ra. Có người phát hiện ra bèn nói: - Thằng Quang bị tụt mất răng vàng rồi. Vậy là mọi người lại gọi là Quang‘’t ụt’’. Đi đâu cũng thấy gọi’’tụt tụt’’. Rồi đến khi tôi kể cho nàng nghe về những cuộc tranh luận bất tận của mấy anh bộ đội ở các vùng quê khác nhau về chủ đề’’cào cào, châu chấu’. Chỉ có cào cào bằng đầu hay châu chấu bằng đầu mà cuộc tranh luận đến nay vẫn chưa chấm dứt thì mọi người trong xe đều phá lên cười một cách vui vẻ. Miệng thì liến láu nhưng tôi vẫn để ý thấy nàng luôn nhìn tôi. Cái nhìn tuy ngượng nghịu nhưng không che dấu được tình cảm của một cô gái mới lớn. Làm như không biết gì. Tôi nghĩ chắc nàng đang hàm ơn tôi vì lời mời lúc nãy. Tôi bèn xoay câu chuyện sang hướng để cho nàng hiểu về cách đối xử mang nặng ân tình của những tấm lòng nhân hậu. Người lính chúng tôi còn mang ơn họ nhiều lắm. Những ông bố, những bà mẹ đã cưu mang, đùm bọc chúng tôi trong những tháng ngày xa nhà đi chiến đấu. Dù chúng tôi có làm được điều gì đó cũng không thể đền đáp nổi. Cuối cùng tôi nhận ra cái mớ triết lý lằng nhằng của mình cũng không làm cho nàng bận tâm được bao nhiêu. Nàng đang nghĩ đến điều gì đó xa xôi hơn chăng?
Từ Vinh ra Hà Nội, chúng tôi đi bằng tầu hoả. Hồi đó tầu chạy chậm lắm. Toa chỉ có hai hàng ghế gỗ hai bên nên người ta chen chúc nhau ngồi cả ra sàn. Tôi thu xếp cho hai mẹ con một chỗ ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi trên ba lô. Đêm trên tàu đầy rẫy sự bất an. Chỉ có một chiếc đèn bão treo giữa toa đang lắc lư toả ra một thứ ánh sang nhờ nhờ , đùng đục, không đủ soi rõ cả chính nó. Tôi nghe thấy tiếng nàng thì thầm bên tai:
-Anh cho Liên ngồi với anh nhé!
Tôi chưa kịp trả lời đã thấy nàng chen vào ngồi giữa tôi và một đống hành lý. Tôi hỏi nhỏ:
-Có chuyện gì vậy?
- Dành chỗ cho mẹ ngủ một chút.
Nàng nói rồi ghé sát tai tôi nói thêm:
-Liên muốn an toàn hơn, trong đêm có những bàn tay đi lạc địa chỉ anh ạ!
Ra là vậy, nàng tin tưởng tôi đến thế kia ư? Lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi gần một cô gái đến vậy. Thân thể tôi cảm nhận được sự mềm mại của thân thể nàng. Khứu giác của tôi cảm nhận được hương thơm hoa bưởi trên mái tóc nàng. Thứ hương hoa mộc mạc đó hoà quyện với mùi hương con gái bao bọc tôi trong một cảm giác kỳ lạ đến khó tả mà tôi chưa từng bao giờ trải qua. Tôi ngồi im như một bức tượng, để mặc cho những sợi tóc mây của nàng theo gió bay bay trên mặt mình. Tôi nhìn xuống mái đầu người con gái đang ngả trên vai tôi mà ngủ một cách ngon lành. Nàng trong trắng và ngây thơ quá. Tôi tự hỏi mình, tại sao nàng lại dành cho tôi một tình cảm đặc biệt như vậy? Còn tình cảm của tôi đối với nàng thì sao? Lúc này đây, nếu muốn tôi chỉ cần xoay nửa vòng, thân thể nàng sẽ nằm gọn trong lòng tôi. Đêm tối, sẽ không ai thấy gì. Và tôi chắc nàng sẽ không phản đối. Thằng đàn ông trong tôi hối thúc mãnh liệt lắm, nhưng tôi lấy quyền gì để làm như vậy? Hoá ra, tôi còn tồi tệ hơn một gã lợi dụng trong đêm ư? Nói thật là tôi đấu tranh căng thẳng lắm, căng thẳng đến độ ngủ quên lúc nào không biết và chính vì vậy mà mọi việc đều đâu vào đấy cả.
Đến Hà Nội, tôi đưa hai mẹ con về nhà. Cả nhà vui mừng vì tôi đã trở về. Hẳn nhiên là như vậy, và cũng vui vẻ tiếp đón mẹ con nàng. Luôn miệng cám ơn bố mẹ nàng đã đón nhận, gúp đỡ tôi và đồng đội trong những ngày xa nhà. Tôi thực sự cảm kích vì sự đồng cảm của ba mẹ tôi vì đã đón tiếp họ như những người thân trong gia đình.
Sau một chuyến đi dài, bà cụ có vẻ mệt, để bà nghỉ ngơi ở nhà. Tôi đưa nàng đi thăm phố phường Hà Nội. Ghé chợ Đồng Xuân, với một chút tiền còm. Tôi mua tặng mẹ nàng một chiếc khăn vuông và tặng nàng một tấm vải khá đẹp. Buổi trưa hôm đó hai mẹ con định ra bến xe đi ngay nhưng vì bà cụ còn yếu nên gia đình tôi khuyên họ nên nghỉ lại, sáng hôm sau đi cũng chưa muộn. Vậy là chúng tôi có thêm một khoảng thời gian nữa bên nhau.
Tối hôm đó tôi đưa nàng đi chơi lòng vòng. Trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi lại đưa nhau vào công viên Thống Nhất. Nơi mà ban đêm chỉ dành cho những đôi lứa yêu đương hẹn hò. Nàng ngập ngừng bước đi bên tôi trong đêm Hà Nội yên bình. Tôi đưa nàng dạo bước qua những bồn hoa dài. Chỉ cho nàng xem những giò phong lan . những cây vạn tuế và vô số cây cảnh được tạo hình thú vật, chim muông. Chúng tôi dừng bước nhìn ánh điện từ phía Đại học Bách khoa hắt bóng xuống mặt hồ lung linh. Cảnh vật có một vẻ đẹp huyền diệu. Nàng nói vậy. đối với nàng cái gì cũng đẹp, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy. Tôi làm ra vẻ rộng lượng. Không để ý đến những khiếm khuyết cỏn con ấy. Tiếp tục đưa nàng bước đi trong thế giới hữu tình. Những mê lộ đầy rẫy tiếng thì thào. Những cái bóng ngả đầu vào nhau và vô vàn tiếng kêu gào của côn trùng mùa hạ. Một lúc nào đó, chúng tôi dừng chân rồi bỗng nhiên không ai nói với ai một lời nào nữa. Không gian im lặng len lỏi giữa những tán lá thấp. Sương xuống dày. Sợ nàng lạnh, tôi kéo nàng đứng sát vào mình. Nhưng tôi lại thấy hai cánh tay nàng vươn ra ôm lấy cổ tôi. Ngay lập tức tôi cảm nhận được từng đường cong cơ thể mềm mại của nàng trong từng tế bào da thịt mình. Tôi thở hắt ra một cách yếu ớt rồi vụng về đặt tay lên eo lưng nàng. Dưới bàn tay mình, tôi nhận thấy toàn thân nàng đang run lên nhè nhẹ. Nàng ngước lên nhìn tôi. Trong ánh trăng bàng bạc chiếu qua kẽ lá. Tôi thấy đôi mắt nàng long lánh nước. Miệng nàng mím lại một cách kiên quyết mà tôi không hiểu vì lý do gì. Im lặng, tôi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên đó một cái hôn rồi nhìn ra mông lung. Im lặng, tất cả đều im lặng và không lý giải được. Nàng đang gục đầu vào ngực tôi. Hai bàn tay nàng đang nhè nhẹ lướt qua mặt tôi. Nàng tìm cái gì trên đó? Nàng thấy điều gì? Và tôi chợt nhận ra một điều là nàng yêu tôi. Có lẽ nàng sợ mất tôi. Nàng muốn giữ mãi hình ảnh của tôi bằng trực cảm, bằng đôi tay nàng. Bởi ví nàng đã không đọc được điều gì trên khuôn mặt vô cảm của tôi. Về phần mình, tôi nghĩ gì? Tôi muốn gì? Và tôi sẽ làm gì trong hoàn cảnh này. Tôi có yêu nàng không? Tôi chưa từng yêu ai trước khi gặp nàng nên cũng không phân định được rõ tình cảm của mình. Duy có một điều tôi biết được chắc chắn là dù tôi có yêu nàng hay không, tôi cũng không có quyền bó buộc nàng trong một tình yêu vô vọng. Tôi sẽ đem đến cho nàng cái gì đây? Một cuộc đời lính bôn ba sương gió hay một đời con gái cô đơn đợi chờ! Dù là có yêu nàng, tôi quyết định là sẽ im lặng. Tôi nhè nhẹ vỗ về nàng rồi chúng tôi ra về trước khi gia đình tỏ ra lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, tôi đưa mẹ con nàng ra bến xe đi thăm người anh trai. Vì có công tác đột xuất nên họ chỉ gặp nhau đựơc nửa ngày rồi anh nàng phải ra đi. Không thể chờ anh ấy trở về nên hai mẹ con quay lại Hà Nội để về quê. Tôi cũng chỉ còn bốn tiếng đồng hồ nữa là phải có mặt tại trường. Trong khi thu xếp balô chuẩn bị lên Sơn Tây thì mẹ con nàng quay trở lại. Nàng đang mặc chiếc áo mới may bằng tấm vải hôm trước tôi đã mua tặng nàng. Nàng đã may lúc nào mà nhanh vậy? Chao ơi! Nàng muốn tôi nhìn thấy nàng mặc chiếc áo đó, Nàng nâng niu nó. Nàng muốn làm đẹp lòng ngươì nàng yêu. Trong lòng tôi bỗng trào dâng một tình thương khôn tả. Bằng ánh mắt, tôi tỏ cho nàng biết điều đó. Và từ ánh mắt nàng, tôi cũng cảm nhận được một nỗi buồn mênh mông, nỗi buồn của sự chia xa. Chẳng còn chần chừ được nữa, tôi lao vội ra ga mua vé tầu cho mẹ con nàng về quê. Còn ba tiếng đồng hồ nữa, tôi tự nhủ và hộc tốc quay về nhà đưa mẹ nàng ra ga trước. Còn hai tiếng rưỡi nữa, tôi nhìn đồng hồ rồi quay lại đón nàng.
Nàng ngồi sau xe tôi với vẻ yên lặng, cam chịu. Thời gian ở bên nhau không còn được bao nhiêu. Tôi lặng lẽ nắm lấy tay nàng, tôi muốn động viên, an ủi nàng nhưng giờ phút ấy, bao nhiêu lời lẽ đều là vô nghĩa. Tôi hứa hẹn sẽ viết thư cho nàng và một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại thị trấn yên bình ấy.
Đến cửa ga, nàng xuống xe. Tôi xách túi đưa nàng vào phòng đợi. Đã đến giờ tạm biệt. Tôi chào hai mẹ con nàng, dặn dò một vài điều rồi quay lưng đi ra cửa. Cho đến lúc đó nàng vẫn không hé răng nói nửa lời. Tôi dằn lòng bước đi mà đầu óc trống rỗng. Cầm lấy tay lái chiếc xe đạp. Tôi ngoái đầu nhìn lại lần cuối. Nàng vẫn đang đứng kia. Đôi mắt nàng nhìn theo tôi thấm đượm một nỗi buồn. Một nỗi đau không bút nào tả xiết. Từ đôi mắt đó, hai hàng lệ đọng thành hàng trên má nàng như hoá đá. Lúc đó, tôi cảm thấy chiếc xe đạp rời khỏi tay mình đổ xuống mặt đường, còn thân thể tôi thì tan chảy thành muôn vàn hạt nước loang lổ trên mặt sân ga nóng bỏng. Khi đã cảm nhận lại được hình hài thì bóng dáng nàng đã khuất hẳn mà tôi thì đang hối hả bước chân vào trạm tiếp đón.
Thời gian trôi đi. Tôi như cuốn vào dòng đời bất tận. Ra trường, tôi được điều động về một đơn vị Hải quân đánh bộ bảo vệ Trường sa. Bước chân người lính cuốn tôi đi khắp mọi miền đất nước. Cũng có đôi lúc rỗi rãi viết thư về thăm nàng và gia đình. Nhưng rồi vì đường xá xa xôi cách trở. Đời bộ đội khi Nam khi Bắc. Tôi chẳng nhận được hồi âm và cũng chưa khi nào có dịp về thăm thị trấn quê nàng. Rồi thì thời gian chồng chất lên đời người. Cuộc đời tôi trải qua được bao nhiêu là ngọt bùi, cay đắng. Nhưng dù có đi đâu và làm gì. Đôi mắt ấy của nàng, dòng lệ hoá đá của nàng ngày ấy vẫn hiện về trong tâm trí tôi. Cũng có lúc động viên an ủi tôi trong những lúc khó khăn. Nhưng cũng có lúc như trách móc, giận hờn. Những lúc đó tôi chỉ còn biết một việc là thành tâm nguyện cầu. Ở nơi xa nào đó, tôi cầu mong nàng được hạnh phúc, bình yên. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được cho nàng.
Dòng suy tư của tôi đột ngột đứt quãng. Cậu quý tử con ông hàng xóm đang về nhà với bạn gái của nó. Vừa nghe tiếng mở khoá cổng đã nghe tiếng nhạc ré lên như tiếng dê bị chọc tiết. Âm thanh phát ra từ bộ loa to bằng cái tủ lạnh của nhà nó cứ xập xình như những nhát búa đập vào tường nhà tôi làm bụi vôi rơi lả tả. Khổ thân thằng bé, nó học dốt nhưng bố mẹ nó cứ bắt học đại học. Không biết làm cách nào mà nó cũng đủ điểm vào nhưng sáu ,bảy năm vẫn chưa thấy ra. Suốt ngày nó cưỡi chiếc xì po phân khối lớn phóng bạt mạng. Đằng sau xe nó bao giờ cũng có một đứa con gái. Không đứa nào bảo đứa nào. Hễ cứ lên xe với nó là bụng ưỡn ra, ngực dí sát vào lưng thằng bé còn mông thì chõi ra đằng sau, vểnh lên như đít con bọ ngựa. Chờ lúc nó ra khoá cửa, tôi lại gần bảo:
-Này cháu, cái núm volume nhà mày còn nấc nào nữa vặn lên cho chú nghe nhờ với. Mà này, mấy hôm trước thấy mày đưa về một đứa con gái lạ hoắc, hôm nay lại thấy đưa về một đứa còn lạ hoắc hơn. Làm gì mà mày thay bạn gái như thay cái mớ giẻ nhét trong đôi giầy khủng bố kia thế!
Âý là tôi nói đến đôi tất nó xỏ trong đôi giầy to bự như cái xe ủi đất. Thằng bé cũng vui tính, nó cười hềnh hệch bảo tôi:
-Con bé nó chưa biết sử dụng dàn mới, cháu sẽ bảo nó vặn nhỏ bớt, chú thông cảm, hề, hề thanh niên tụi cháu bây giờ hả, thấy hợp thì ôkê, cà phê, ka rao kê. Còn không hợp thì bái bai, thềnh kiu là xong thôi mà chú!
Nghe nó nói lòng tôi lại dậy lên một nỗi buồn vô hạn. Nhưng lần này, nỗi buồn của tôi không tan chảy. Nỗi buồn hoá đá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment