Trang

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

CON LƯƠN

*
* *



Thằng Trình bó gối ngồi thu lu bên bờ ao. Nó đang mải suy nghĩ, để mặc cho đám cỏ may đang đung đưa trong gió cào những chiếc gai nhòn nhọn vào cái cẳng chân khẳng khiu. Nó chẳng để ý đến đám đông những người hôi cá đang huyên náo dưới mặt ao đầy những cây năn và cỏ lác. Nó còn quá nhỏ để tham gia vào việc tranh giành những con cá hiếm hoi còn lại trong đám bùn nước lầy nhầy. Mắt nhìn xuống ao nhưng tâm tưởng nó đang hướng về mẹ.
Cuộc đời mẹ nó là một chuỗi dài những mất mát và đau buồn được nối lại bằng từng khoảng thời gian tính bằng năm tháng. Số me nó khổ. Nó nghe lỏm các bà bảo thế. Nó nghiệm ra số mẹ nó khổ thật và lây cả sang nó nữa. Nó biết chắc việc bố không về với mẹ không phải vì họ không yêu nhau nữa. Còn vì cái gì thì lúc này, đầu óc non nớt của nó làm sao mà hiểu nổi. Từ ngày mẹ nó bảo chỉ còn mình mẹ nuôi nó, tự nhiên nó cũng nhận thức được việc đó như là điều không thể tránh khỏi.
Nó còn bé, chẳng giúp được gì nhiều cho mẹ. Hàng ngày, vào buổi sáng, nó đứng trước ngõ nhìn theo bóng mẹ quẩy gánh tạp hoá xuống thuyền đi chợ. Chiều tối mịt, nó cũng đứng ở đó đón mẹ trở về trong dáng điệu mệt mỏi và phờ phạc. Đôi lúc, nó cũng được theo mẹ ra chợ và đó là chính những ngày cu Trình cho là vui vẻ và hạnh phúc nhất. Nó nhớ như in cái ngày mẹ nó cất về một lô hàng có những chiếc mũ Hải quân với một quả bồng và những dải nơ xinh xinh. Lấy một chiêc đội lên đầu, nó có cảm giác như đã trở thành một thuỷ thủ oai hùng đang đứng trên boong chiến hạm rẽ sóng ra khơi. Nó dẫm cái cẳng chân thình thịch làm sạp hàng của mẹ nó cũng rung rinh như đang muốn vượt lên muôn trùng sóng gió để đi đến những bến bờ xa tít tắp. Ở đó nó sẽ gặp bố và mẹ đang chờ đón nó trở về sau một chuyến hải hành đầy gian khổ và vinh quang. Trí tưởng tượng của nó còn bay bổng nữa nếu mẹ nó không lột chiếc mũ xuống mà bảo:
-Khéo làm bẩn, mẹ không bán được.
Con cái nhà ai sẽ được đội những chiếc mũ này nhỉ? Nó thất vọng ngồi vào một góc rồi tự hỏi. Cũng là trẻ con cả mà, sao lại có đứa sẽ được bố mẹ mua cho cái mũ ấy, còn nó thì chỉ đội thử cũng còn khó. Chao ôi! Giá mà bố mẹ nó đừng bỏ nhau thì hay biết mấy, chắc gì nó đã phải buồn bã ngồi ôm lấy mối hận này. Cái điều cay đắng ấy cứ nhoi nhói phía sau lỗ rốn thằng bé làm khuôn mặt nó méo xẹo. Mọi người cứ tưởng nó đói nhưng mẹ nó thì biết rõ lắm. Mẹ nó cũng đau như nó nhưng có điều bà là người lớn nên biết cách che dấu, hay đúng hơn là nhịn nhục chịu đựng. Bà muốn thằng bé cũng làm được như bà, nghĩa là cố quên đi hình ảnh người chồng phụ bạc, gồng mình lên để sống qua cái thời gian khổ, khó khăn ấy. Mỗi lần như vậy, mẹ thằng Trình thường móc túi nhặt ra vài trăm đồng lẻ cho nó mua kem. Với bản chất trẻ con, cầm cái que đá lạnh ngòn ngọt, thơm thơm ấy, nỗi buồn của nó cũng nguôi ngoai dần theo mỗi vết liếm, mà nó chỉ dám liếm thôi, không dám ăn, ăn thì chóng hết, mà hết thì lại buồn, vì vậy nó cố kéo dài cái niềm vui nhỏ nhoi ấy càng nhiều càng tốt bằng cách của con mèo.
Nó thương mẹ nó lắm. Đôi lúc nó muốn làm cái gì đó cho mẹ vui lòng. Khổ nỗi nó là con trai và nghịch ngợm thì không ai bằng. Mới từng ấy tuổi mà nó biết bơi như một con rái cá. Suốt ngày dầm mình dưới sông hoặc lông nhông ngoài nắng, da dẻ đen nhẻm đen nhèm. Mỗi chiều về nhà, nhìn cái đầu tóc cháy nắng đỏ quạch của nó, mẹ nó la như đánh mất cái gì đó quý lắm. Nó biết chắc mẹ nó la vì thương nó quá đấy thôi, bà xót con mà. Những lúc như vậy nó hối hận lắm, thầm hứa là sẽ không làm mẹ buồn nữa. Nó cứ ấp ủ ý nghĩ làm sao cho mẹ vui lòng.
Chiều nay. Trước mắt nó người ta đang bắt được những con cá. Giá mà lớn một chút, nó cũng sẽ kiếm một cái nơm và nhảy xuống. Nó sẽ kiếm được nhiều cá về để cho mẹ ăn, mà cứ gì cá, lươn cũng được -Một con lươn. Về nhà nhờ mấy bà gì nấu cho mẹ nồi cháo lươn, nghe nói là ăn cháo lươn rất bổ. Mẹ nó gầy lắm, có bát cháo lươn chắc mẹ sẽ chóng khoẻ, nó nghĩ vậy.
Cái ý nghĩ về con lươn làm mắt nó hướng về những vòng lượn sóng ngoằn nghèo từ đám lau lách. Một con vật gì đó bám đầy bùn đất đang trườn về phía nó. Bất giác thằng Trình đứng nhỏm dậy- con lươn- phải rồi, nó đã phát hiện ra một con lươn thực sự chứ không phải trong trí tưởng tượng. Con vật mà nó cho là con lươn đang ở rất gần. Cái ước mơ có một bát cháo lươn cho mẹ chỉ nằm trong một tầm tay với. Thằng bé không nghĩ ngợi gì nữa, nó lao xuống, bàn tay nhỏ xíu nhanh nhẹn chộp ngay vào cổ con vật rồi đưa lên cao. Nó để mặc “ con lươn” vùng vẫy, quấn cái thân hình mốc meo bùn đất quanh cánh tay bé nhỏ. Nó đạp bùn bước lên bờ rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.
Nghe thấy tiếng hét của cu Trình từ phía ngoài cổng, bà dì nó tất tả chạy ra. Thằng bé trong bộ dạng tức cười đang vênh váo giơ cao “ con lươn “ của nó mà nói:
-Cháu bắt đựơc con lươn đây này, dì nấu cho mẹ nồi cháo, chiều nay mẹ cháu về ăn!
“ Con lươn” của nó đang há cái miệng đỏ hỏn phun phè phè, chiếc lưỡi đen xì đang nhô lên thụt xuống một cách ghê rợn nhưng bất lực. Bà dì đứng sững lại, miệng há hốc trong nỗi sợ hãi tột độ. Thằng bé đang chết trước mắt bà. Bởi vì đó không phải là con lươn như nó tưởng mà là một con rắn độc. Chỉ cần nó lơi tay chút đỉnh, đầu con rắn ngóc ra được một tí teo là thằng bé đi tong. Bộ dạng của bà dì làm cu Trình chột dạ, linh tính mách bảo nó điều gì đó. Thằng bé dùng hết sức bình sinh quật mạnh con rắn xuống sân gạch. Con vật quằn quại rồi lao đầu biến mất phía sau vườn chuối.
Dì nó lúc này mới hoàn hồn, bà ôm lấy thằng bé, vừa phủi bùn đất cho nó vừa mắng:
-Sao mày dại thế hả cháu? Nó là con rắn đấy chứ có phải con lươn đâu. Nó mà cắn cho một cái thì chết toi chứ còn gì?
Thằng Trình phụng phịu đứng giữa sân. Chết à? Nó sợ cóc gì chết. Đã mấy lần nó thấy người ta chết, họ nằm như ngủ, có gì lạ đâu? Nó chỉ thấy tiếc con lươn hùi hụi. Thế là mong ước cho mẹ một bát cháo lươn đã tan thành mây khói. Nó đã hình dung ra cảnh mẹ nó đi chợ về, sung sướng húp bát cháo lươn của nó, tuy nóng nhưng mẹ nó lấy làm mát lòng mát dạ vì thằng con biết thương mẹ. Còn nó , nó vừa nhè nhẹ quạt mát cho mẹ vừa sung sướng nhìn bà, nó sẽ thấy mẹ nó béo, đẹp ra như một bà tiên trong chuyện cổ tích.
Giờ đây, con lươn đã biến mất, nó lại là một con rắn. Trong lòng cu Trình không cảm thấy sợ mà chỉ thấy tiếc. Hơn lúc nào hết nó lại ước mong bắt được một con lươn thực sự. Nó đã hứa và nó sẽ quyết tìm cho ra được con lươn ấy, dù là phải dành ra cả cuộc đời. Và rồi mẹ nó sẽ vui lắm. Nó tin chắc là như vây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment