Trang

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Chuyện vặt

*
* *


Mấy hôm nay Hà Nội chuyển mùa, tiếng Việt mình ít dùng hình tượng chỉ mùa, nên gọi là mùa thu mà chẳng biết các cụ có ý gì. Có nơi người ta thấy mùa thu là mùa cây thay lá nên họ gọi là mùa lá rụng. Hẳn là cũng đẹp lắm. Con cháu người Việt thì cứ nghe đến mùa thu là sướng vì từ bao đời nay cứ mùa thu là phải mát mẻ, dễ chịu. Biết bao nhiêu thi nhân đã cảm hoài về một mùa thu đất Việt mà sáng tác nên những áng văn thơ bất hủ còn lưu lại cho hậu thế, để mỗi khi cháu con đọc lại không khỏi cảm phục các cụ đã có những nhận xét thật tinh tế. Có vẻ như mấy năm gần đây, không biết vì lí do gì mà thời tiết cứ lộn tùng phèo lên hết cả. Xuân chẳng ra Xuân, Hạ chẳng ra Hạ, Đông không hẳn là Đông và nhất là mùa thu thì đặc biệt thay đổi. Nóng lạnh, nắng mưa, bão lụt thôi thì thi nhau hành hạ dân Việt. Làm cứ như không có những cái đó thì chưa đủ khổ hay sao ấy. Nói vậy là vì nhiều người kêu ca khó chịu với thời tiết lắm, mấy cái ông có bệnh lý về tim mạch lại càng khốn khổ, như cái thằng tôi lúc nào cũng phải kè kè cái túi đo huyết áp, nhỡ nó có bất ngờ tăng tốc thì cũng biết mà xử lí kịp thời. Thuốc thì dùng như ăn bắp rang bơ, thấy xanh đỏ tím vàng tưởng ngon nhưng không ngon đâu, như kiểu ăn bánh xà phòng, mất tiền mua ăn cho hết khỏi phí ấy. Nói loanh quanh từ nãy đến giờ chưa ra đâu vào đâu chắc mọi người nghĩ mình điên, mà đúng là điên thật, không điên cũng phải điên cho hợp thời. Thời buổi láo nháo, từ nhà ra đến cửa là bắt đầu điên rồi. Người đâu mà lắm thế, xe cộ nối nhau chạy dài như cục mỳ vằn thắn bị khuấy lộn xà ngầu. Chả trách Tây nó sang Việt Nam chỉ một lần là sợ chạy một lèo không dám quay trở lại, là vì nó sợ cái đoạn giao thông hỗn loạn đấy! Hôm nay có việc phải đi. Liếc ra ngoài đường thấy đông người nên nghĩ bụng vác cái xe đạp đi cho nó oách, chắc là an toàn hơn, lại đỡ tốn tiền mua xăng. Đi được một đoạn chợt nghe tiếng ké....et…et rợn cả người. Một cái bánh xe máy dừng cách xe mình hơn một micro met một tý. Hú hồn, tý vào bệnh viện “Mẹ mày, đi thế à.” Không phải mình chửi mà là hai thằng bé, nó chửi xong mới nhìn mình, thấy cái mặt già câng thì nó tắt cái miệng đang há to đang định chửi tiếp. Lại hú hồn vì nó chửi thêm câu nữa chắc mình nổi máu quá. Mà gấu lên với chúng nó thì chắc toi. Hai thằng nó ăn gì to vật vã. Cứ kêu sữa nhiễm Mêlamin rồi này kia. Nhưng chắc hai thằng này bú nhiều quá cái loại sữa mang về từ bên kia biên giới nên tẩu hỏa nhập ma, nó giơ cái đùi lên cái là hơi gió đủ thổi mình bay rồi. Đành nuốt cục nghẹn xuống rồi bảo:” Đi đường va chạm là chuyện thường, chưa cần nói đúng sai nhưng các cháu đừng nên chửi mới phải” Hai thằng giương mắt lên nhìn rồi nổ máy đi. Một thằng còn ngoái lại bảo: "chửi đấy, thì đã làm sao?” Nó cười hê hê rồi vù ga thững thững đi. Đan Mạch nó chứ, tức quá, bọn này láo, mình nghĩ bụng. Lại tự an ủi, ông bắt chước tay AQ người Tầu vậy. Mày chửi ông bằng mày chửi ông cụ tổ mày, tự phong mình lên làm cụ tổ chúng nó thì sướng quá, vừa đi vừa tủm tỉm. Chỉ thiếu "tay nhặt lá, chân đá ống bơ" nữa là người ta cho đi Châu Qùy. Là tự nghĩ trong bụng thôi, thấy nó đi rồi thì cũng vớt vát tý sĩ diện, giơ nắm đấm lên lẩm bẩm : “Đồ có dạy, chúng mày cứ dờ hồn, ông mà gọi bạn Quang xèng của ông về thì, ông ấy cho chúng mày dừ xương “ Cáo mượn oai hùm" tý cho nó oách, Bạn mình có về, rồi có ý định giúp mình thật thì cũng kéo bạn chạy cho nhanh. Ai mà biết chúng nó lận cái gì ở dưới yên xe máy ấy. Hàng nóng hàng lạnh, bây giờ chả thiếu, lên biên giới có mà loạn, người Tầu anh em cung ứng đầy đủ. Mấy cái thân “trẻ đã qua già đã tới “như tụi mình thôi đành dẹp cái vinh quang một thời đã qua lại mà “tránh voi chả xấu mặt nào” vậy. Mình mắng chúng nó là đồ có dạy chứ không phải đồ mất dạy chắc mọi người thấy lạ. Bởi vì nếu mắng chúng là đồ mất dạy không khéo nó đi kiện thì mình thua. Bây giờ thằng nào chả có bằng cấp đầy mình, bằng cấp thì có lỗi gì? Bây giờ người ta đang đòi phổ cập tiến sỹ. Đi mua thịt chó về nhậu gặp ông chân đất đứng cạnh mình cũng đừng có khinh. Có khi là tiến sỹ, giáo sư này kia đủ cả đấy. Ấy chết lại lạc đề, là tại vì cái sự học cả thôi. Học hành nhiều nhưng không chú trọng đến việc giáo dục nhân cách mới sản sinh ra loại người quái đản như vậy.
Bông phèng tý cho vui vậy nhưng thực sự đau lòng lắm. Trong chúng ta không ít thì nhiều chắc cũng có gặp phải những tình huống tương tự. Mà biết đâu lại chính là con cháu chúng ta cũng không biết chừng. Thôi thì việc xã hội chỉ dám cầu mong những người cầm cân nảy mực có phương kế gì mà giải quyết được cái vấn nạn này. Còn tôi, bạn và chúng ta cũng không phải là vô can, ít nhất là trong gia đình, chắc chắn là phải giáo dục, bảo ban con cháu hành xử sao cho phải đạo, mới biết các cụ ngày xưa giỏi lắm thay!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment