* Lãng đãng thu về để nhớ thế một mùa họa mi năm cũ
Ai đã đặt tên cho những bông cúc mùa thu cánh nhỏ xinh mang tên loài chim có giọng ca thánh thót
Cứ mỗi độ thu về một nỗi đau dịu ngọt cứ âm thầm trở lại lắng tâm tư...
Những buồn vui và hờn giận vu vơ để những lời thơ mùa cúc họa mi dày thêm nỗi nhớ ngày ấy ai về mà mùa hoa dang dở gió sông Hồng se thắt, tóc em bay
Chẳng có anh, bãi đá vắng cỏ cây cằn cỗi gió lay vài hàng cánh bướm em đi tìm bông họa mi nở muộn hết mùa, bờ bãi hoang vu...
Vẫn có một nụ cười với nắng mùa thu anh đứng giữa cúc họa mi nở trắng chiều Hà nội và vẫn thế, bản tình ca tươi mới Anh vẫn sẽ hát lên cho ấm áp mãi tình người....
* Còn nhớ không em ở nơi đó có một miền cỏ tím gió đồng hoang không thổi qua hết một triền đê Ta đưa nhau về nắng vàng màu mật trải tiếng thu xào xạc đường quê.
* Nghe nói bão từ xa lắm nên mưa kéo về tận đây Buồn tênh con đường thật dài mưa tháng tám dai như thanh singum không nước phố khuya ướt đầm bóng người xuôi ngược mảnh đời con tần tảo bốn mùa đêm
Ta một mình đi trong nhớ quên mưa từng sợi rắc vào lòng trắc ẩn mưa từng giọt rót qua hồn thơ thẩn tiếng mưa không lời thành điệu nhạc vu vơ
Mưa trong lòng thấm ướt vần thơ phố vẫn dài, cành xao xác lá người bỗng quen rồi như thành lạ mưa buồn giăng lối ta qua.....
* Âm thầm bước trên con đường cũ bên dòng người đi xuôi ngược vòng quanh sóng sánh mặt hồ sóng sánh vàng xanh bầu trời tím, long lanh đèn điện sáng Hồ Gươm nhớ ai mà sao lạ lắm, trầm tư một bóng hồng kiều Trấn ba đình bóng cũ liêu xiêu chắc vì nhớ người đi chưa trở lại