*
Quê mẹ nghèo, xa lắm đất miền Trung
Trăn trở đôi vai
oằn nặng gánh hai đầu đất nước
đất với người, có ai xuôi ngược
ghé rồi đi như chim đậu cành cong.
Quê mẹ nghèo, bao năm tháng bão giông
Mưa táp, lũ sa,
dập dềnh bão tố
hết một tuổi thanh xuân, chiến khu, gian khổ
mẹ đốt cháy đời mình, cho con cuộc đời con.
mẹ đốt cháy đời mình, cho con cuộc đời con.
Tuổi bé thơ, bên một dòng sông
nước mắt chảy nên thành Lệ thủy
đổ về khơi, sông không dài muôn lý
mà êm đềm, xanh mát Kiến giang trong
mà êm đềm, xanh mát Kiến giang trong
Mẹ một ngày hai buổi gánh gồng
Xuôi ngược dòng sông bán, mua tần tảo
con nhỏ dại, ngắn quần không áo
chạy đuổi tuổi thơ suốt những cơn mưa
Mẹ và quê hương
thương biết mấy cho vừa.
Mẹ và quê hương
thương biết mấy cho vừa.
nơi để lại lòng ta bao hoài niệm
Đã xa lắm nhưng vẫn luôn hiển hiện
tình quê hương, tình Mẹ thiết tha.
Ôi tuổi thơ
mưa ướt một thời qua, mưa ướt cả một thời khờ dại
vẫn không nguôi, lòng ta thương nhớ mãi
Mẹ và tuổi thơ con
Hoài niệm đến nhói lòng.
Ai trong đời, không có một dòng sông?
quê mẹ, quê cha, bốn mùa mưa nắng
Hãy hát lên đi, dù những lời thầm lặng
để yêu thương trở lại với quê mình.
mưa ướt một thời qua, mưa ướt cả một thời khờ dại
vẫn không nguôi, lòng ta thương nhớ mãi
Mẹ và tuổi thơ con
Hoài niệm đến nhói lòng.
Ai trong đời, không có một dòng sông?
quê mẹ, quê cha, bốn mùa mưa nắng
Hãy hát lên đi, dù những lời thầm lặng
để yêu thương trở lại với quê mình.
Ôi tuổi thơ trong sáng hồn nhiên
Trả lờiXóaDòng sông ấy đã đi vào kỷ niệm
Nước mắt trong mưa những ngày xa xưa ấy
Đã thành mây, thành gió lững lờ trôi…
Ôi tuổi thơ, cha mẹ ở hai nơi
Đã bao lần con gọi “Cha ơi” trong nỗi nhớ
Mẹ thì thầm nhắn nhủ sẽ cùng con đi tìm bố
Miệng tươi cười, nhưng dòng lệ cứ tuôn rơi.
Mẹ đã đi rồi - ở tận chốn xa xôi
Không màu sắc, Mẹ tan thành sương khói
Vâng - con hiểu , Mẹ ơi con muốn nói
Con mãi mãi là con của Mẹ nhé, mẹ ơi!
"Quảng Bình quê ta ơi..."- Em nhớ câu hát đó khi anh nhắc đến Lệ Thủy.
Trả lờiXóa