*
Con đò nhỏ
lẻ loi chiều vàng nắng
ngắm cánh bay bên trời
như thương phận hồng nhan.
Anh thương nàng
thương thế, tiếng thở than
bay phần phật tiếng gió nào tơi tả
thương câu thơ
nửa chừng
dang dở
Có tiếng sấm nào
vừa nổ giữa Mùa Thu !
Mặt trời đỏ hay trái tim rớm máu
đang rã rời chìm đắm cuối hoàng hôn?
Chao chát vầng dương
lặng lẽ khúc thơ buồn
khao khát gọi
giọt mưa tuôn
như lòng ta chờ đợi
cho ướt đẫm không gian, cho dòng sông vời vợi
cho mặt trời
đừng đỏ nữa...
cho lặng thầm, nóng ran dòng máu ứa
từ con tim mình, mệt mỏi mùa hanh hao
Chiếc đò ngang, chới với một con sào
trong tĩnh lặng
hoàng hôn chìm cuối xóm
Cánh chim chiều chập chờn ảo mộng
mỏi mệt cánh bay
ai oán tiếng hót buồn
Những tia nắng dài
vời vợi phía hoàng hôn
nơi êm ấm những mái nhà hạnh phúc
Cô đơn em, lẻ loi anh trong chiều vàng trong đục
khập khiễng đi tìm
một thế giới mông lung
Tìm yêu thương trong thế giới hãi hùng
mà chỉ thấy lòng người
Như biển động. |
Trả lờiXóaBƯC ẢNH CHIỀU . Họa thơ với TQ T
Con đò nhỏ,cô đơn bóng chiếc
Có biết chăng bến khắc khoải chờ đò ?
Cánh cò chấp chới ngoài xa ấy
Bởi kéo mây về che nắng xa
Và nơi ấy Chốn cô liêu vắng lặng
Vắng tiếng hò vẫn đó một con đò.
Đò ai đứng đó , chờ ai thế ?
Đò đợi trời chiều chở hoàng hôn !
Ông Cần làm thơ kết cuối vần ồn
Xóakhông đối tiếp thì e ... dơ dở !!!
mà tiếp vận, thật khó khăn cho tớ
Làm thơ vần ồn là rất gian nan :))
Kìa ! dòng sông có một chiều hoang
Đò khắc khoải tìm về với bến
cánh chim cô đơn, chập chờn tìm đến
tổ ấm bình yên, hạnh phúc đợi chờ
Cuộc đời này dẫu không được như mơ
đò về bến và chim về đến tổ
qua giông gió, qua chiều vàng nắng đổ
bến bình yên sẽ đến với mọi người.
Những ánh mắt long lanh mỉm cười…
Xóanhư muốn nói…
cuộc sống này tươi đẹp biết bao nhiêu!
Bến bình yên
nơi đến của tình thương yêu
của lòng nhân ái, chia sẻ mọi điều
chân thành nồng ấm
là những tiếng cười vô tư, can đảm…
là những người bạn – cứ mỗi lần gặp gỡ
mặt mày rạng rỡ, chỉ nói “mày” với “ tao”…
Với N.T
XóaGió Sài sòn đang thổi lao xao
mà anh chẳng nghe thấy tiếng đàn em vọng về ngày chủ nhật
thu Hà nội, nơi mình thương quý nhất
nắng chiều vàng, gọi nỗi nhớ mênh mang.
Anh như con đò, chèo chống đến bình yên
Em khắc khoải nỗi cô đơn những đêm dài trống vắng
Dòng sông kia như chìm trong thầm lặng
loi lẻ cánh chim chiều, có qua nổi bão dông?
Dòng chảy cuộc đời, đâu đục đâu trong?
Hoàng hôn nào không nhạt nhòa mưa nắng
ta sẽ đợi, khi bình minh ló dạng
Mặt trời kia sẽ thắp sáng không gian.
Với TQTr
XóaNhững tia sáng bao la của tình người tình bạn
là điểm tựa của những ước mơ,
là những niềm tin vô bờ và nỗi nhớ thầm lặng
là sức mạnh phi thường làm tan biến cái xấu xa…
Em ở đâu ngày Chủ nhật- hôm qua?
mà anh nói chẳng nghe thấy tiếng đàn trong gió?
em vẫn vậy lặng lẽ trong căn phòng bé nhỏ
lười biếng chôn vùi vào giấc ngủ mê say…
Đẹp làm sao sáng sớm hôm nay,
vẫn còn mưa nhưng lòng sao vui lạ
và, khoan khoái , họa vài dòng thơ nhỏ
gửi tặng anh và bè bạn gần xa…