Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013
Mưa gần sáng
*
Đêm trằn trọc chợt giật mình tỉnh giấc
một tiếng sấm rền xé toạc bầu trời đêm.
Nằm nghe mưa rả rích trải lụa mềm
phủ lên phố sợi tơ trời êm ái
mưa nửa đêm, dại khờ và tê tái
cứ miệt mài thả xuống giọt hàn châu.
Nằm nghe mưa rả rích rót trên đầu
từng tiếng nhỏ như đàn bầu thánh thót
Không ngủ nữa, âm điệu mưa lành ngọt
Từng nốt ngân nhẹ nhàng, lắng đọng chuỗi tư duy.
Ta bên đời, trăn trở mãi nghĩ suy
về những bản tình ca rộn ràng không giai điệu
Khúc nhớ, khúc thương chỉ một người không hiểu
cho bản nhạc lòng cứ chực tắt giữa hư không!
Mưa nửa đêm, giông tố ở trong lòng
những ngày nắng chờ mãi ngày dịu lại
Bất chợt mưa, giữa đêm dài ma quái,
nắng ngày mai có nhạt bớt những đục, trong?
Mưa nửa đêm, chấp chới cánh chim bằng
Sải cánh lớn, tìm an lành ngày mới.
2 nhận xét:
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Canh tư hay đã lại canh năm
Trả lờiXóaMưa gần sáng, ta nằm chợt giấc
Thanh âm đêm gió như tiếng nấc
Tiếng mưa rơi hay tiếng dội lòng ?
Ngoài trời yên sao nổi bão giông
Niềm khát sống đục trong xen lẫn
Em miền xa trong tháng ngày lận đận
Gồng gánh tuổi em- gánh cuộc đời
Ta đi bên nhau mãi mãi hai trời
Không thể gặp, chẳng thể chi chia xẻ
Đường thênh thang mà hai lối rẽ
Cánh chim bằng mải miết trời xa...
Cõi riêng này chỉ một mình ta
Trả lờiXóaĐể buồn, vui, giận hờn tùy người hiểu
Ở ngoài đời ta như loài thiên điểu
Thanh thản, tự do bay lượn giữa muôn trùng
Lòng như thép bởi đã qua ngàn vạn độ
Nhưng tình riêng cũng có lúc chơi vơi
Anh về đây tìm lại một góc trời
Trải tâm tư cho vơi đi tâm động.
Em là cỏ, dập dờn muôn ngàn sóng
em biết không?
Cỏ vô tri? Cỏ cũng có tâm hồn cỏ!
cỏ đớn đau mỗi khi gió mưa về
Dù là cỏ,
cũng xuyến xao, dao động
không như người, từ bỏ cả đam mê.
Ta đã tặng em câu này:
Trả lại gió, trời nào nhận đây?
bởi trời xanh đã quá nhiều bão tố
trả lại câu hát cho đời?
đời như biển, có quá nhiều sóng vỗ
thêm một tiếng hát buồn,
không yên nổi biển xanh!
mắt em xanh
Cỏ lên xanh
cũng là để cho lòng người xao xuyến.
đời ta như dâu, biển
sao phải khép lòng?
làm băng giá
mùa Đông!
khi mùa hè đã tới
khắc khoải
gió
mưa giông!"
Đời người như vở kịch
Đóng nhàm vai, thấy chai sạn tình người
Về đi em, về lại với đầy vơi
những câu thơ nhạt phèo em từng đọc
những sân hận một thời em từng khóc
những nhạt nhòa câu chữ để lòe đời.
mà tâm hồn trống rỗng - rác nổi trôi.
Cứ giữ lấy đời em như xưa cũ
với phận đời Thượng đế đã cho em
Có khi nào chợt nhớ khúc hát quen
Thì khe khẽ hát lên- đừng quên nhé!