Thọ là một trong những người bị rỗ hoa cuối cùng ở Việt nam. Da đen còn đỡ, nốt rỗ chìm đi với sắc tố da. Da Thọ trắng bóc, vì vậy cái hoa rỗ càng nổi, ấy vậy mà có duyên, lại ăn nói nhỏ nhẹ, thủ thỉ như rót vào tai, hồi đóng quân ngoài Bắc, khối cô thôn nữ mê tít.
Lí do tôi kể không phải vì chuyện đó, mà thực ra, anh có đặc điểm ấy nên dễ nhận dạng.
Tôi với Thọ cùng khẩu đội, cuối năm 1970, đơn vị tham gia chiến dịch Z, khẩu đội liên tiếp di chuyển theo đà tiến của bộ binh. Trận ấy chúng tôi hành quân suốt đêm, đường ngập bùn mùa mưa, sông suối không cầu, đưa xe pháo vào đến trận địa mới khu vực Bản Khổng đã coi như thắng lợi.
Có một số sai sót trong ngụy trang nên khi nổ súng, chúng tôi bị máy bay địch oanh kích dữ dội, trận địa bị bom xới tung, mấy khẩu pháo bị lấp dưới những mảng tre nứa dày đặc, không hề hấn gì, vẫn chiến đấu ngon lành.
Nơi dấu chiếc xe xích kéo pháo và nơi ăn nghỉ chung một chỗ, hết lệnh bắn thì về đó trực chiến. Hai vệt bánh xích dẫm nát cây cỏ.
Sáng sớm hôm sau đã thấy máy bay trinh sát L19 của địch nhòm ngó. Tối hôm trước trăng thanh gió mát, ngồi ngắm Trăng bất chợt tôi gặp ông tổ họ Trần nương mây phất phới bay về, tôi nghe cụ bảo: 'Khôn hồn thì biến khỏi chỗ này..." Vâng ! biến thì biến, ( xin nói thêm rằng, tôi còn gặp cụ thường xuyên, qua được khối lần sắp tỏi)
Tôi nói khéo với Khẩu đội trưởng, chia khẩu đội làm hai, để khi có lệnh chiến đấu, chạy ra pháo nhanh hơn. Rồi dẫn một nửa khẩu đội ra cách đó chừng ba trăm mét, chui vào mấy cái hầm cá nhân có sẵn, và khò.
Địch phát hiện vị trí chiếc xe do vệt bánh xích, bom rơi xuống từ sáng đến qua trưa thì xe bắt đầu nổ, đạn khẩu 12, 7 ly trong xe tí tách nổ tiếp đến chiều. Chúng tôi chạy vội về xem còn gì để ứng cứu.
Chiếc xe cháy đen như than, chiếc hầm nơi anh em ẩn nấp chỉ còn là cái hố bom sâu hoắm. Bốn người trong đó chỉ còn là những miếng đo đỏ lẫn mầu nâu của đất. Moi móc trong lòng hố bom, anh em thu được chừng vài kg, miếng to nhất là Thọ, anh được nhân ra bởi những nốt rỗ huê.
Chúng tôi chia mấy kg đó làm bốn phần và an táng họ thành bốn phần mộ khác nhau. Mỗi năm vào mùa chiến dịch, hành quân đi qua khu mộ đó, chúng tôi đều dừng chân dưới một gốc cây quen thuộc, tưởng niệm, đốt cho họ điếu thuốc, và tôi thì viết mấy dòng, tạm gọi là thơ, thầm đọc trước mộ bạn.
Lời thơ lính giản đơn, với lời cầu mong họ, như những chiếc lá bốn mùa hồi sinh.
Thân mời các bạn đón đọc bài thơ tôi viết tặng người đồng đội thân thiết.
Kính tặng linh hồn chiến sỹ Nguyễn Văn Thọ
*
Lần trước tôi qua đây
Xe dừng dưới gốc cây
lá cây này năm ngoái
giúp che tránh máy bay.
Lần này tôi qua đây
lại dừng xe gốc cây
Thân cành đầy bom đạn
nhưng nhựa sống vẫn đầy.
Thả hồn theo kỉ niệm
lòng bỗng dưng lưu luyến
Thân cây vẫn còn đây
mà lá không còn nữa.
Hôm đi còn có anh
dừng xe chung điếu thuốc
Hôm về chẳng còn anh
lá cây xanh đã mất.
Nhưng ở đây, rất thật
thân cây lại nẩy mầm
lá cây mọc gấp bội
Cho xe qua những lần.
Cuối mùa chống càn năm 1971
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment