Trong mắt em
Hồ Gươm mây trời bay
lung linh nắng đậm mờ huyền thoại
xanh bóng nước, lô xô phố Phái
để một chiều mờ tím mặt gương trong
để một chiều mờ tím mặt gương trong
Một sớm mai biếc tím cả cõi lòng
bao nhức nhối thời anh xa Hà nội.
Ngày trở về
Ngày trở về
có nhớ thương dẫn lối, đưa anh về phố cũ thân thương,
có hàng cây ngả tím đến vô thường,
có hàng cây ngả tím đến vô thường,
màu Lục thủy cũng bỗng dưng pha tím.
Trải lòng anh vào miền hoài niệm,
nét cọ vội vàng
Thê húc
bỗng lao xao!
Trải lòng anh vào miền hoài niệm,
nét cọ vội vàng
Thê húc
bỗng lao xao!
"...Hà Nội ơi khát vọng trong tôi ..." Bài hát đã nghe nhiều lần mà hôm nay nghe sao hay thế !
Trả lờiXóaBài thơ hay , và còn hay hơn khi vừa đọc vừa thưởng thức tiếng ca .
Cám ơn BL vì có sự đồng cảm, vui và hạnh phúc nhé, bạn của tôi.
Trả lờiXóaSao anh cứ khiến em nhớ Hà Nội quá vậy- mỗi khi đọc bài thơ nào về Hà Nội của anh!
Trả lờiXóaMỗi khi nhớ về HN, em lại thấy tâm hồn mình thanh thản với những kỉ niệm tuổi thơ và giúp em sống vui hơn thì anh sẽ còn tiếp tục, em gái ạ.
XóaEm cảm giác anh đang có một tâm sự, có thể là nỗi buồn mà không biết nói với ai…Nhìn những mảnh vỡ long lanh, dường như đang nhảy nhót đan xen vào nhau, gắn thành một bức tranh đa dạng sắc màu tím, điểm thêm sắc đỏ hững hờ của cây cầu Thê húc huyền thoại, chợt thấy một điều gì đó đã, đang và sẽ đi qua . Anh đang ở đâu trong khoảnh khắc này?
Trả lờiXóa…”lô xô phố Phái, để một chiều tím mặt nước gương trong…”
Thật ấn tượng làm sao! Bức ảnh dường như đã gột tả hết sắc thái phố phường Hà nội cổ trong một gam màu tím đa dạng, một gam màu yêu thích của mọi lứa tuổi khi nói đến sự thủy chung, nhân hậu, có cái gì đó vừa giản dị, chân chất, nhưng vô cùng cao sang, thậm chí hơi kiêu hãnh… Có vẻ anh rất tâm đắc tranh về phố cổ của cố họa sĩ Bùi Xuân Phái? vì trong những mảnh vỡ long lanh sinh động ấy người ta thoáng thấy một nét Phái, nhưng không phải là Phái, mà là của anh- đó là sự sáng tạo tinh tế và vô cùng nhạy cảm và sắc sảo.
“ Nét cọ vội vàng
Thê húc
Bỗng lao xao”
Tới đây thì không gian lắng đọng lại, cảm xúc của chính anh đã bị chôn vùi trong cả câu thơ ngắn ngủi này. Em từng có thời niên thiếu cầm cây cọ, và vẽ say sưa những gì mình cảm nhận, và, ở đây em thấy thật thấm thía chữ: Nét cọ vội vàng và để rồi “Thê húc bỗng lao xao”. ..
Nói một lời không hết những suy tư
Trả lờiXóaCó bao giờ, nỗi buồn thương man mác
có bao giờ, màn sương mờ, phủ bạc
không dập dềnh trong suy tưởng kẻ làm thơ?
Ôi ! em gái ta! em như đang ở trong ngon nguồn tâm thức của anh vậy. Thấu hiểu đến tận cùng lời thơ, nét vẽ, sự đồng cảm sâu sắc làm anh thật cảm động, bình yên nhé em.