*
Đã có lần anh đến với sông Dinh
Mùa nước cạn
đường đi không thành lối
áo lính nhuốm bụi đường, nhịp hành quân bước vội
để đến mùa bình yên.
bước chậm lại, đi trong chiều vô định
thị trấn nhỏ bên sông,
lạ lẫm, bâng khuâng,
đất đỏ với cát vàng
chiều xa rồi
nỗi nhớ cứ mênh mang.
Gặp em lần đầu,
áo trắng
cặp nâu
em tan trường về đầu ngõ vắng.
Xôn xao xôn xao, tiếng chim chuyền sâu lắng,
Rung rinh, rung rinh bụi trứng cá vườn nhà
như đợi chờ bước nhỏ
em qua,
tà áo bay nghiêng hết cả bầu trời mùa hạ.
Em lạ lẫm với chàng trai xứ Bắc
Dáng phong trần
mà khuôn mặt ngây ngô,
em vặn vẹo về những người cộng sản,
em hỏi anh biết gì về
Victor Hugo?
về Shakespeare?
Văn Cao suối mơ và không quên Phùng Quán
Của một thời Giai phẩm nhân văn!
Em hỏi lính sao lại mặc màu
áo trắng,
quân hàm đen, gạch sao lằng nhằng, chẳng giống lính bình thường
em ngây thơ với câu hỏi dễ thương
mà hóc búa bởi đâu phải chú lính nào cũng dễ dàng trả lời hết được!
Lính Hà nội vốn yêu văn chương, nên câu chuyện chúng mình thật là tâm đắc
Em tóc bím, tròn xoe đôi mắt
Lạ lẫm, ngạc nhiên vì anh lính ngù ngờ, mà cũng biết đọc
thơ!!!
Chỉ có vậy, cho một lần gặp gỡ
Anh phải đi, mà cuộc chia tay trở thành dang dở
Để bây giờ
Bóng hình em về trong nỗi nhớ, với đôi mắt đượm buồn như muốn nói điều chi!!!
Đời lính qua rồi,
với bao cuộc chia ly
Vui cũng có và buồn không thể nào đếm đủ, mỗi khi anh chạnh lòng thấy trái tim mình máu
ứa
là lúc hồn thơ anh lặng
đọng với bóng hình, có một phần của em
gái sông Dinh
Giờ này em ở đâu?
Em có trách anh không, người lính trẻ vô tình?
hay đa tình quá phải khép lòng mình lại?
Trong giấc mơ của anh ngày thu tàn, nắng quái
vẫn có bóng hình em
tươi thắm
(Thay lời cô gái sông Dinh)
Trả lờiXóaAnh hỏi em có trách anh không?
Khi trái tim em- nàng thôn nữ yêu văn chương thủa ấy
Đã khép kín lại và trở thành giá băng
Bản nhạc Besame Mucho da diết, chứa chan
anh vẫn dành cho em với bao nỗi nhớ, mong manh
tưởng chừng đã nguội lạnh…
Trách anh ư?
Không, em vui và hạnh phúc vì lại nghe thấy tiếng anh
Hòa lẫn trong giai điệu bản tình ca tuyệt diệu…
anh đã khe khẽ hát cho em nghe vào đêm hè năm ấy
em đã ngạc nhiên, ngỡ ngàng không thể hình dung nổi
một người lính giản dị như anh lại biết đến Victor huygo…
biết làm thơ và đàn ghi tar, ca hát…
Em không giận và trách anh đâu,
anh lính thủy năm xưa ơi!
He! em gái,dám đặt mình vào cô gái già nua ấy à :)) tưởng tượng phong phú lắm, nhưng biết đâu trái tim cô gái ấy chưa từng băng giá thì sao? đùa tí cho vui, cám ơn em đã cảm nhận tốt về bài thơ này nhé.
XóaƠ, em thay mặt chị ấy mà, chị ấy mà biết, chắc phải cảm ơn em lém lém...
Trả lờiXóaĐây là một câu chuyện có thật, để thể hiện tình quân dân, và sự trong sáng của người lính cụ Hồ, chữ " tình" anh đặt trong ngoặc kép để có ý nói rằng hoàn toàn không có chuyện tình yêu nam nữ ở đây. Sau giải phóng, anh được biệt phái về Phan Rang- Tháp Chàm nhận một đơn vị pháo mặt đất bổ sung cho phòng thủ Trường sa, một mình nơi xứ lạ, đêm xin tá túc tại một nhà dân bên bờ sông Dinh, con gái chủ nhà là học sinh cấp ba, chừng 17 tuổi, rất tò mò về miền Bắc, họ chưa hiểu gì về miền bắc XHCN, cô gái hỏi rất nhiều và may quá, các câu hỏi đều được trả lời chu đáo, đàm luận văn chương hòa hợp và sự chia tay sáng hôm sau có chút gì đó lưu luyến, chừng ấy cũng đủ để hình thành một kỷ niệm đẹp, bây giờ nhớ lại, cảm xúc và viết ra, để tri ân một thời quân dân cá nước. Thế đấy em ạ.
XóaEm là cô gái sông Dinh chính hiệu con nai vàng sang thăm anh muộn nè....
Trả lờiXóaBài thơ anh viết cho chị ấy nhưng đã cho em nhiều hoài niệm, cũng một thời con gái ,cũng yêu cũng thương một chàng trai Hà Nội vì nghịch cảnh và tự trọng em chia tay . Bờ sông ngày ấy gió ru hai mái đầu ,,,giờ không dám nhớ vì em đã là người vợ ,người mẹ ...
Sông Dinh xưa giờ vẫn ngọt ngào chảy anh ạ ,mỗi lần về em cứ mãi ngắm lục bình trôi nơi cầu Đạo Long mở đầu con phố ...
Bài viết ùa về nhiều kỷ niệm trong em .HN xin được phép cùng chị ấy cảm tạ anh nhiều .
Thế em cũng là cô gái sông Dinh có "bản quyền" à? gái sông Dinh có thương hiệu trình tòa đấy :))
XóaTiếc nhỉ, nếu hồi đó không có nghịch cảnh với chàng trai HN, biết đâu bây giờ anh em mình là "đồng hương" là cái chắc !!!
Mấy hôm nay em bận bù đầu vì công việc.Hôm nay, em qua thăm anh. Đầu tiên là đi "khám phá" nhà anh một lượt đã, sau đó là đọc. Để đọc Blog của anh, chắc chắn em còn phải có rất nhiều thời gian nữa. Nhưng trước hết em để lại ở đây một lời đã: biết anh từng là lính cụ Hồ, em thấy thân thiết ngay vì em có rất, rất nhiều kỉ niệm với lính cụ Hồ. Có lẽ hình ảnh những người mang quân phục xanh này sẽ gắn bó với em đến hết cuộc đời.
Trả lờiXóaChỉ có vậy, cho một lần gặp gỡ
Anh phải đi, mà cuộc chia tay trở thành dang dở
Để bây giờ
Bóng hình em về trong nỗi nhớ, với đôi mắt đượm buồn như muốn nói điều chi!!!
Đời lính qua rồi,
với bao cuộc chia ly
Vui cũng có và buồn không thể nào đếm đủ, mỗi khi anh chạnh lòng thấy trái tim mình máu ứa
----------------------------------------------
Hay lắm anh ạ! Giờ em chuẩn bị đi dạy đã. Trưa nay về, em sẽ sang "nghiên cứu" anh đấy!