*
Về Hà Nội đi em
về với nắng, với lá thu vàng xạc xào hè phố
về đi em, mùa này đêm như mơ
ngày mùa đổi như những lời than thở,
chầm chậm bước chân người nhớ người đầy vơi.
chầm chậm bước chân người nhớ người đầy vơi.
Về đi em, có một khoảng trời
xanh thăm thẳm ngày em giã từ phố nhỏ
mái trường xưa nhớ em thường trăn trở,
hát khúc xanh xao thuở áo trắng học trò.
Về đi em, lời gọi mỗi cửa ôhát khúc xanh xao thuở áo trắng học trò.
cho ta nhớ về những ngày hào hùng câu hát.
Hồ Hale ảo mờ màn sương bạc,
lắng đọng những ngày thơm hương sữa Nguyễn Du.
Vấn vít gió heo may trên bờ vai thiếu nữ,
Vấn vít gió heo may trên bờ vai thiếu nữ,
khăn voan em bay, hững hờ, kiêu sa
mà đằm thắm trong lòng người lữ thứ,
nỗi nhớ dâng đầy mỗi bước chân xa.
Về đi em,
với sông Hồng bãi nặng phù sa,
ngày thơ trẻ dập dềnh bè nứa trải dài mặt nước
con thuyền nhỏ chênh chao trôi về mạn ngược
những phận đời chơi vơi.
Em hãy về với một khung trời,
xanh thăm thẳm trên nóc nhà hát lớn,
khúc opera về chàng da đen Ôtenlo xa lạ,
nàng Đesdemona diễm kiều, chung thủy thiết tha cứ ngân nga mãi trong kí ức!
Ngày lại ngày qua
bước chân anh đến trường có hoa gạo rơi đầy hè phố nhỏ,
nhà Bác cổ uy nghiêm bên sông Hồng lộng gió,
kể về một thời oanh liệt chống giặc thù của ông cha.
Còn nhớ không em
tiếng leng keng của những chuyến tầu qua,
Hồ Hoàn gươm mưa rơi cầu Thê húc
tháp Bút, đài Nghiên
kể về một thời đói nghèo vẫn không quên chữ nghĩa thánh hiền,
tiếng leng keng của những chuyến tầu qua,
Hồ Hoàn gươm mưa rơi cầu Thê húc
tháp Bút, đài Nghiên
kể về một thời đói nghèo vẫn không quên chữ nghĩa thánh hiền,
Tháp Rùa nghiêng trong chiều gió mùa đông bắc
nét cổ kính đọng trong hồn Tràng an thanh lịch
Anh sẽ đưa em về với miền cổ tích,
có Rồng thiêng bay lên thành đất gọi Thăng Long.
Em còn nhớ không?
anh đã kể về những ngày thơ trẻ,
nét cổ kính đọng trong hồn Tràng an thanh lịch
Anh sẽ đưa em về với miền cổ tích,
có Rồng thiêng bay lên thành đất gọi Thăng Long.
Em còn nhớ không?
anh đã kể về những ngày thơ trẻ,
chạy lông nhông trên những con đường ngoại ô bụi bặm,
ổi Nghi tàm, hồ bơi Quảng bá,
anh còn bé quá nên chưa biết yêu sen Tây Hồ,
nhưng tâm hồn vẫn lặng về cõi mơ
trong lãng đãng màn sương mờ hồ Lãng Bạc.
ổi Nghi tàm, hồ bơi Quảng bá,
anh còn bé quá nên chưa biết yêu sen Tây Hồ,
nhưng tâm hồn vẫn lặng về cõi mơ
trong lãng đãng màn sương mờ hồ Lãng Bạc.
Tiếng thậm thịch giã giấy
còn đọng lại trong tàn tích làng Yên Thái.
Mãi trong ta những âm ba tiếng chuông chùa Trấn Quốc
lan xa, lan xa, long lanh mặt nướcTây Hồ.
còn đọng lại trong tàn tích làng Yên Thái.
Mãi trong ta những âm ba tiếng chuông chùa Trấn Quốc
lan xa, lan xa, long lanh mặt nướcTây Hồ.
Dù bây giờ Hà nội chẳng như xưa,
mái ngói nhấp nhô không còn với rêu phong góc phố.
Gánh hàng hoa đã đi vào nỗi nhớ,
tiếng leng keng tầu điện cũng không còn cùng thê thiết điệu xẩm xờ xưa cũ.
mái ngói nhấp nhô không còn với rêu phong góc phố.
Gánh hàng hoa đã đi vào nỗi nhớ,
tiếng leng keng tầu điện cũng không còn cùng thê thiết điệu xẩm xờ xưa cũ.
Vẫn còn lại trong ta hàng sấu già quyến rũ,
và phượng hồng vẫn rực đỏ sân trường,
lộc vừng vẫn hai mùa nở đỏ mặt hồ Gươm,
để ta nhớ mãi về ngày xưa thiết tha bao kỷ niệm.
và phượng hồng vẫn rực đỏ sân trường,
lộc vừng vẫn hai mùa nở đỏ mặt hồ Gươm,
để ta nhớ mãi về ngày xưa thiết tha bao kỷ niệm.
Về đi em, Hà nội bao lưu luyến,
sao người đi, vẫn đi mãi chưa về.
Gió mùa này thổi lại phía chân đê!
sao người đi, vẫn đi mãi chưa về.
Gió mùa này thổi lại phía chân đê!
Em sẽ về Hà nội với những hàng phượng đỏ, vòm sấu sum suê
Trả lờiXóaNhởn nha ven bờ Hồ thay vì lang thang Đầm Sen, Sở thú
Ôi mùa thu qua rồi, mùa của bao nỗi nhớ
Cái lạnh chớm đông vặn mình, vẩn vơ, khẽ khàng len qua khe cửa..
Mùa đông Hà nội ngày dường như thật ngắn, giữa buổi trưa tưởng đã hoàng hôn
chị bán hoa vẫn miệt mài đi dọc hè phố sớm hôm
Vai trĩu nặng những cành hoa đủ sắc màu các loại
Em còn nhớ
Những chuyến xe buýt vé tháng hàng ngày vẫn cùng các bạn đến trường, hớt hải
Bác tài xế chẳng thích sinh viên ngoại trú
Cứ rú ga, chạy quá vạch, rồi chẳng dừng làm cả bọn chạy hụt hơi…
Đi tàu điện thích lắm nhưng vì thưa chuyến nên chỉ đi chơi
Tiếng leng keng rộn ràng thân thiết vui tươi giờ đây đã đi vào huyền thoại…
Em còn nhớ
Đã bao lần cùng bạn bè nhảy dây bên góc phố
Chơi ô quan, bán đồ hàng với những cánh hoa mười giờ thi nhau hé nở
Rồi bắn bi, chạy ú tim, và mặt mày nhăn nhó phụng phịu khi bị trượt ngã
Mẹ gọi về cứ giả vờ kêu “vui quá” để còn ở lại chơi….
Em còn nhớ
Những ngày mưa rơi
Phố xá ngập nước lênh láng
Con đường đến trường qua những con phố Nguyễn khuyến, Văn Miếu, Hàng bột
Bì bõm tiếng bước chân học trò và lanh lảnh tiếng nói cười không dứt
Hà nội - nơi em đã mở mắt chào đời
cũng vào mùa chớm đông, tiết trời hanh khô se se lạnh...
Em sẽ trở về
Anh có nghe?
Còn nhớ không em, có những đêm hè
Trả lờiXóađầu phố vắng có hàng mía đá
mát lạnh kem Tràng tiền, xuýt xoa, vội vã
ngọt mát một thời tóc chấm ngang vai
Có những mùa Đông, nhiều quá heo may
Mùi ngô nướng bay qua thềm phố vắng
ánh dèn đường dường như thầm lặng
cho cóc, ổi vỉa hè thơm dịu tay em
nếu có ngày em đã chót quên
thì hãy nhớ, cho niềm vui đọng lại
cuộc đời mình, những niềm tin còn mãi
cho một thời không tìm lại được nữa đâu em.
@Hoanggiang:
Trả lờiXóaVậy bác hiểu thế nào là “KT thị trường suy thoái?”
Bác hiểu thế nào là trái tim giản dị của một người yêu thích thơ ca?
Bác hiểu thế nào là nhà thơ, thế nào là tâm hồn thi sĩ?
Bác ơi, thật tiếc và buồn
vì em vẫn nghĩ bác không tầm thường và quá nông như thế này!
Anh khiến em nhớ Hà Nội quá rồi nè!
Trả lờiXóaVề Hà Nội đi em
Xóavề với nắng,
với lá thu vàng xạc xào hè phố
về đi em,
mùa này đêm như mơ......
Giờ ta về biết có kịp không
Trả lờiXóaCốm có còn thơm, biết Người còn nhớ?