*
Anh nghe từng giọt nhỏ, thơ em
trong mưa gió nhạt nhòa mùa bão
rơi tý tách vào lòng đêm thẳm sâu.
Nước mắt Ngưu lang như nỗi sầu rơi trên mái lá.
Chức nữ buồn hai hàng lệ ứa, cứa nát một mùa rả rích mưa Ngâu
em đan tay như mùa thu xưa buồn quá
em một mình?
đối diện với lòng em quạnh quẽ, vắng xa!
Từng thời khắc, mà đêm đen dường như hóa đá
Để em hỏi lòng mình, trống vắng xanh xao?
Có khi nào,
em đánh mất một vì sao
sáng lấp lánh đang hạ mình nép vào bóng tối?
Vô thường! ấy là lời em nói
Và anh cũng khắc khoải
Bởi sự vô thường đốt cháy trụi trái tim yêu.
Anh nghe từng giọt nhỏ, thơ em
trong mưa gió nhạt nhòa mùa bão
rơi tý tách vào lòng đêm thẳm sâu.
Nước mắt Ngưu lang như nỗi sầu rơi trên mái lá.
Chức nữ buồn hai hàng lệ ứa, cứa nát một mùa rả rích mưa Ngâu
em đan tay như mùa thu xưa buồn quá
em một mình?
đối diện với lòng em quạnh quẽ, vắng xa!
Từng thời khắc, mà đêm đen dường như hóa đá
Để em hỏi lòng mình, trống vắng xanh xao?
Có khi nào,
em đánh mất một vì sao
sáng lấp lánh đang hạ mình nép vào bóng tối?
Vô thường! ấy là lời em nói
Và anh cũng khắc khoải
Bởi sự vô thường đốt cháy trụi trái tim yêu.
"Không lẫn lộn giữa thơ với đời thường"
Em lắng nghe khúc Vô thường…
Trả lờiXóavăng vẳng trong đêm tối…
những lời trách cứ êm ái dịu ngọt
từ một trái tim…yêu đang cháy bỏng
rỉ máu…
quằn quại…
phải, chính em đã nói đến chữ Vô thường
những biến đổi tự nhiên tất yếu...
của đất trời, thế gian, nhân tình thế thái…
thân vô thường…nhưng tâm thì chẳng thể vô thường anh ơi…
có những lúc anh mơ
“cũng thật bình thường
và yêu thương cũng vô thường biết mấy…”
anh cũng vậy, sao lại trách cứ em?
Mỗi đêm về, khi nỗi nhớ dâng lên
Trả lờiXóaEm kiếm tìm hình bóng ai trong đêm dài lạnh vắng?
Để làm gì? khi con tim cay đắng
em nhận ra bóng hình kia đã chầm chậm khuất xa
trái tim yêu, thổn thức, nhạt nhòa
với tiếc nuối, với tình đời vô vọng
Là khi em biết đời như con sóng
xuống lại lên như vật vã tháng ngày
Và anh thấy
đó là sự vô thường nghiệt ngã
đẩy ta trôi về một miền hoang dã- vô minh!