Tình thư anh thả lên trời
Nếu em có đọc
thì thôi
đừng buồn
Lạnh lòng, trời cũng mưa tuôn
ướt đầm
một góc Quỳnh hương sau nhà....
T hơ tình
ai viết cho ai
chỉ là câu chữ,
ngắn dài xuống lên!
Người dưng nói với kẻ điên
Bên mê, bên tỉnh, như thuyền thả trôi
Đường trần thăm thẳm,
ai ơi!
Lòng người, sao biết ngược xuôi tình - tiền?
Trưa hè,
nắng dọi ngoài hiên
Thư phòng chỉ một người điên thương mình
Một đời,
ngẫm kiếp ba sinh
Bóng câu qua cửa,
ân - tình nhiễu nhương.
Thương ta,
một kiếp yêu thương
Hờn, gen, gét, hận
liên miên trong lòng
Chỉ còn một chữ - Hư không
Ẩn sâu
Vào tận
viễn vông tình người.
Thu về, có lá vàng rơi
xôn xao ngoài ngõ,
tiếng đời quanh ta
Tiếng trẻ thơ, tiếng cụ già
yên vui
như chẳng mưa sa lòng mình
Thơ tình
viết tặng bóng Quỳnh
duyên thầm
dấu kín
trong
tim ngày nào
"Trăm năm" - em nói vậy sao?
"Thiên thu" anh nói
ngày nào có quên?
Chữ Tình
sớm xuống, chiều lên
Tóc sương
vẫn một lời nguyền
...hơi men!!!
Lời yêu
dù chẳng phân minh
Trước sau
vẫn một chữ Tình vẹn nguyên.
Ngoài kia, ngày mới đang lên
Xé câu lục bát
tặng em
tình người
"Không lẫn lộn giữa thơ với đời thường"
Tóc sương
vẫn một lời nguyền
...hơi men!!!
Lời yêu
dù chẳng phân minh
Trước sau
vẫn một chữ Tình vẹn nguyên.
Ngoài kia, ngày mới đang lên
Xé câu lục bát
tặng em
tình người
"Không lẫn lộn giữa thơ với đời thường"
Quỳnh mà không có Cành giao
Trả lờiXóaNgẩn thơ ngơ thẩn…lạc vào cõi KHÔNG
Người thì đứng đó ngóng trông
Người thì ngơ ngác những dòng…thơ điên
Đời người thật lắm chuân chuyên
Ngổn ngang trăm mối nhân duyên dữ - lành
Ước gì
Thế giới này xanh
Xanh màu nhân ái
Xanh tình yêu thương
Còn gì nữa…để vấn vương?
Thư tình ai đó
Còn vương bên thềm…
Hương Quỳnh ngát lúc nửa đêm
Trả lờiXóaCành Giao không có
vẫn không quên
phận mình.
Đến mùa, mưa gió dâng lên
bên thềm, vẫn nở
dáng mềm, thanh tao
Há gì phải có cành Giao
Hoa kia mới nở, dạt dào sắc xuân?
hương thầm
tỏa với phong vân
Trời xanh, xanh mãi tình thân
con người.
Vấn vương? đã vấn vương rồi
ai về, giữ lại lòng tôi
trong lành.