@
Người lính ấy kể tôi nghe
Chuyện tình yêu của anh
trước ngày cùng chúng tôi lên đường ra trận
Về thăm nhà lần cuối để đi xa
Vừa kịp gặp nhau, đã nói chuyện hai nhà
Để hai đứa thành đôi- để ngày mai cách biệt
Đêm tân hôn, mái tranh nghèo không điện
Chiếc bật lửa đơn sơ, đủ soi sáng phút yêu đương
Thành kỷ niệm không quên
thành nỗi nhớ lúc lên đường
Bịn rịn lắm! phút giây tiễn biệt
Hai đứa nhắc thầm, lời hứa lúc chia xa:
“Anh sẽ về lúc binh lửa đã qua
Nhưng không bắt người yêu mỏi mòn chờ đợi
Anh phải đi thôi, tiền phương đang vẫy gọi
Phía xa kia đang khói lửa ngút trời
Cuộc chiến còn dài, năm tháng có đầy vơi!
thì thương người ở lại tuổi xuân phai nhạt….”
..........!!!
Người con gái ấy vẫn chờ trong xao xác
lá thu vàng, thành goá phụ Vọng phu.
Tổ quốc tôi, đất nước của lời ru
thành câu hát chung tình của những lứa đôi thời ly loạn.
*
Tiếc cho anh, chàng trai đi không về.
Tôi thấy xác anh tả tơi trong một chiều nghi ngút khói.
Chiếc bật lửa đêm tân hôn lạnh ngắt giữa hố bom, không nói
một câu nào về những nỗi đợi mong
Người vợ hiền năm ấy, có còn không?
Những kỷ niệm về người chồng – đã đi, không trở lại!
1972 - 2012
Những tình tiết trong bài thơ là có thật. Người chiến sỹ đã hy sinh ấy là khẩu đội trưởng trong đơn vị tôi. Anh nhập ngũ năm 1966, hai năm sau, khi đơn vị hành quân vào chiến trường, anh được cấp trên linh động cho ba ngày phép về....cưới vợ!
Chúng tôi, những người lính trẻ rất tò mò về câu chuyện cưới xin khẩn cấp ấy, và như bất cứ người lính nào, anh vui vẻ kể cho chúng tôi nghe chi tiết đêm tân hôn, không thiếu những dấm ớt mà anh thêm vào cho câu chuyện sinh động. Tuy nhiên, điều ấn tượng nhất là anh đã đưa ra làm bằng chứng một chiếc bật lửa khá đẹp của Trung quốc sản xuất, nó đã giúp anh nhìn rõ cơ thể người vợ mới cưới, điều mà bất cứ chàng trai nào đều hết sức tò mò !!!
Tôi đã đề nghị anh ấy đổi, hoặc bán lại chiếc bật lửa, nhưng anh kiên quyết không nghe, mặc dầu nhìn thấy tiền thì rất thích, anh muốn giữ lại hình ảnh người vợ trẻ trong ánh lửa mờ aỏ của chiếc bật lửa. Đêm hành quân đường dài ngàn dặm, tôi thấy anh thỉnh thoảng lại lấy chiếc bật lửa ấy ra ngắm nhìn, ánh mắt đắm đuối nhìn về phương trời xa, nơi người vợ cũng chắc chưa hết dư vị đêm tân hôn!
Vào trận, anh chuyển sang khẩu đội khác. Đơn vị bị địch oanh tạc dữ dội, sau trận chiến, khi khói bom vừa ngớt, cũng là lúc chúng tôi thấy khẩu đại bác của anh chỏng vó lên trời, người lính ấy nằm trong bụi đất, yên lặng nhìn trời xanh. Chiếc bật lửa của anh rơi ra ngoài, nằm chỏng chơ bên rìa hố bom.
Bây giờ, chiếc bật lửa vẫn nằm với người lính ấy trong ngôi mộ đào vội ở một vùng đất xa xăm, chắc nó đã hoen rỉ, và lãng quên, nếu không có những dòng thơ này.
Bai tho hay qua, cam thay buon nhung am ap vo cung. Xin cam on da cho toi giay phut nay.
Trả lờiXóaxúc động quá, mình lại nhớ người yêu mình rồi. Hãy sớm trở về bên em anh nhé
Trả lờiXóaVô tình tôi vào Blog này do anh QML dẫn đường Link và đọc bài thơ về người lính của bạn. Tôi cũng vừa sáng tác một bài thuộc chủ đề này vì có cảm xúc họa theo một bài thơ khác trên FB.
Trả lờiXóaXin chia sẻ với bạn đọc cho vui. Những năm tháng của những LS thật bi hùng với trăm nghìn hoàn cảnh khác nhau...Họ thật đáng để cho chúng ta ngưỡng mộ.....!!!
Cám ơn bạn nhiều...!
HY SINH….!!!
( Họa bài thơ “Góa Phụ “ của FB Anh Thu Tran)
Đời chiến binh không hẹn ngày gặp lại.
Dẫu yêu thương xin gác lại vô thời.
Lòng quặn thắt mắt nhòa trong lệ.
Tiễn anh đi tình chẳng chịu phân ly.
Vì Tổ Quốc mối tình đầu dang dở.
Vì non sông lòng trai chẳng hẹn thề.
Vì hạnh phúc đời em anh đành để.
Mối tình đầu tan theo mỗi bước hành quân.
Chân rảo bước mắt nhìn đăm đắm.
Lòng rộn ràng theo ca khúc quân hành.
Nhưng đôi lúc giữa hai trận chiến.
Anh chùng lòng khi chợt nghĩ về em.
Chân trời em vẫn ngời hy vọng.
Sẽ được đón anh về trong ca khúc khải hoàn.
Và đôi lúc trong cô dơn lạnh giá.
Em cũng se lòng khi nhớ tới anh... xa.
Ngày chiến thắng với bao nhiêu căng thẳng.
Tháng đợi năm chờ chợt òa vỡ xốn xang.
Riêng chỉ mình em ngậm ngùi nức nở.
Hình bóng anh chỉ còn trong ký ức héo mòn.
Anh nằm xuống vĩnh viễn miền xa ấy.
Trong âm thầm trong lặng lẽ hy sinh.
Vì sự bình yên của hạnh phúc nhiều người.
Nhưng anh lại nợ em một mối tình dang dở....
Trong đau đớn em càng nhiều thương nhớ.
Vì anh là thần tượng của Vinh Quang.
Em vẫn bước đi trong dòng đời chảy xiết.
Mải miết chờ. mải miết đợi kiếp sau....!!!
Hoàng Lan Phạm@
XóaTQtrungblog rất cảm kích vì nhận được sự đồng cảm của bạn, thay mặt những người lính ra đi chưa trở về xin cám ơn bài thơ của bạn, đó cũng là tấm lòng của người Hậu phương với những chiến sỹ. Bốn mươi năm đã trôi qua nhưng chiến tranh vẫn để lại những di chứng, mất mát của những mối tình chưa trọn vẹn là một minh chứng. Nếu tác giả bài thơ trên là nhân chứng và trực tiếp bị mất mát thì xin hãy nhận của tác giả Blog lời cảm thông chân thành nhất, chúc các chị vượt qua được đau thương để tiếp tục sống với hiện tại.
Cám ơn QM.L đã giới thiệu bài thơ của tôi.