- Nỗi lòng người đi - Anh Bằng.....Ngọc Chân?-
*
Tôi mười mấy, chưa có em nào cả!
Thuộc vài câu rồi cứ vậy nghêu ngao
Mộng ngày xuân, nào đã biết gì đâu
Ôm đàn gẩy ngỡ mình trong ảo vọng !!!
Em trong tôi
hình hài như mây trắng
Thật cao xa, lãng đãng đến bồng bềnh
Em hiện thực nhưng dễ dàng tan vỡ
Trắng vàng hồng,
và tím đến mong manh!
Tôi đi tìm trong câu hát ngọt lành
Những mơ mộng và phiêu du tình ái
Thương mượn, khóc vay cho tình ai mê mải
Mà quên mình, áo mặc chẳng ấm thân!!!
Có những ngày
chân mỏi bước hành quân
Đêm khói súng lửng lơ thay sương khói
Bóng Nguyệt lạnh cuối chiến hào trơ trọi
một mình tôi thầm nhắc:
Hà Nội ơi!!!
Có một cây đàn, gẩy mãi cuộc đời tôi
Từ một tuổi ấu thơ biết yêu câu ca ấy
Thời cuộc thăng trầm, đời người ngang trái
Vẫn trong ta,
thanh thản khúc ca tình
Để yêu đời
thêm yêu vạn sinh linh.
(Nhân hồi tưởng về một câu hát cũ)
Tôi đi tìm trong câu hát ngọt lành
Trả lờiXóaNhững mơ mộng và phiêu du tình ái
Thương mượn,
khóc vay cho tình ai mê mải
Mà quên mình,
áo mặc chẳng ấm thân!!!
Có những ngày
chân mỏi bước hành quân
Đêm khói súng lửng lơ thay sương khói
Bóng Nguyệt lạnh
cuối chiến hào trơ trọi
một mình tôi
thầm nhắc:
Hà Nội ơi!!!
Không thể trộn lẫn vào đâu được nét hào hoa trong chất lính thủ đô được. Giọng thơ mang vẻ bi tráng hào hoa rất " Tây Tiến". rất Quang Dũng
Trả lờiXóaBạn lòng ơi ,
Ngày ấy tôi ôm cây đàn !
Quen hát ca vui bên nàng
Nay khóc tơ duyên lìa t...a...n !
Giờ đây , biết tìm ...
Dấu lửng...lơ này của HG nói lên nhiều ẩn tình lắm đây!! Hồi bên Tầu, nhiều thằng ôm đàn hát bài này, không biết có HG không?
Trả lờiXóa
XóaQT : Tôi cũng ôm đàn , gẩy tình tính tang ... nhưng miệng chỉ lẩm bẩm ... thôi !
Trả lờiXóa?!