Chia xa là đớn đau, nhưng biết đâu nó lại là tác nhân để nuôi dưỡng tình yêu!
*
Đừng nói nữa
em ơi!
lời yêu thương
như lửa hồng
rực cháy.
Nói làm gì nữa em!
Khi chỉ còn lại những phút giây sau cuối.
Những lời thì thầm,
nồng nàn
đắm đuối
rồi cũng theo gió bay về nơi bến lạ trời xa
Nói làm gì!
Lời yêu thương của những ngày qua.
Thêm một lời,
nỗi đau thêm vò xé
người yêu ơi có biết rằng ta không thể.
Để con tim mình
hai nửa
xé đôi nơi!
Lưu luyến gì, mà mặn chát lệ rơi.
Phút giây si mê,
cũng đã qua rồi
sao không để lửa tàn buồn bếp vắng.
Cho người về
mặc lại áo hương quê.
Em sẽ đi
theo
những cánh chim trời
bay
về nơi có nắng,
nơi có mặt trời ráng đỏ.
Mỗi hoàng hôn ngập ngừng lặn về phía chân mây.
Ở nơi đó
nào em có biết
Có một mùa đông nơi anh,
tê tái cả hồn say.
Chia tay,
chia tay.
Đúng là nhà thơ chưa biết chia tay ai bao giờ, nên chả biết cuộc chia ly nó ra làm sao cả.
Trả lờiXóa"Chia xa là đớn đau, nhưng biết đâu nó lại là tác nhân để nuôi dưỡng tình yêu!"
Khi chia tay là TY đã hết, lấy đâu ra Tác nhân nuôi dưỡng TY, nhà thơ cứ nói đùa bằng...thơ.
Cá rằng anh Tk5 chưa bao giờ có một tình yêu lâm ly mùi mẫn kiểu chuyện tình Lan- Điệp:))
Trả lờiXóaCó những tình yêu phải cách xa vì ngoại cảnh, hoặc vì một lý do nào đó, không lấy được nhau nhưng tình yêu vẫn nguyên vẹn và họ vẫn nhớ về nhau như đôi bạn tôi quen trong bài thơ, thật tiếc vì anh Tk5 miệt mài với súng ống mà bỏ phí một tuổi xuân lãng mạn, bây giờ có muốn làm lại cũng hơi khó, nhẩy? hehe!
Nhà thơ lại cứ đùa, chuyện tình Lan & Điệp xưa rồi, giờ là chuyện tình Vinashin & TT nhe.Đố nhà thơ Tác nhân nuôidưỡng mối tình này là gì ? chắc không phải là Tiền đấy chứ !
Trả lờiXóaHwhe! cái đó thì đúng,nhưng mà liên tưởng chưa hợp lý.-
Trả lờiXóa