ghé thăm gành Ráng viếng thi nhân
Thương người một thuở tài hoa thế
khối tình vương vấn với phong vân.
Lai láng tình thơ với nàng Trăng
lãng quên sương giá với mưa giăng
Đau đớn đời trai trong cô quạnh
Để nối hồn thơ tới Vĩnh hằng.
Mộng mị thôi đành gửi gió mây
Cầm vàng sao nỡ để vàng bay
Đâu người tri kỉ chiều gềnh đá
thương đời Mặc tử! nắng như say!
Quy Nhơn 2012
Hoa trên mộ Hàn Mạc tử
Hà hà, dám Nhỉ cả bác Hàn cơ à.
Trả lờiXóaHẹn ngày nào gặp ở SG:
"Nhỉ, bác T ơi! Nắng như điên!"
Bachai, đọc bốn chữ đầu để thương xót cho bác Hàn không có Mộng Cầm bên cạnh!!!! :))
Trả lờiXóaLại ghé thương ôm
Trả lờiXóaLai láng đau đẻ
Mộng Cầm đâu nhỉ?
Hà hà hà hà
Khổ cuối thôi!quên một chút là anh Bachai được dịp 'lai láng đau đẻ'liền!!! mà này 'để' chứ không phải 'đẻ' đâu nhé. :))
Trả lờiXóaChiệc chiệc. Phải là "Lai láng đau đẻ", chứ "đau để" thì còn gì mà bình luận nữa!
Trả lờiXóa