Bỗng dưng mình muốn làm thơ, không phải bây giờ mà đã lâu lắm, có nhẽ hơn bốn chục năm rồi. Aó lính sờn vai miệt mài từng trận đánh, chiến trường xa xôi ba bốn năm không nghe được một tiếng ỉ eo con gái, bỗng một ngày kia mặt lính tươi hơn hớn khi chiến dịch được bổ sung thanh niên xung phong và dân công đảm đương phần hậu cần, hứng lên làm thơ là vì quân dân chung đường vào trận, vậy là nói bỗng dưng biết làm thơ cũng không sai, chuyện đã lâu, treo lên đây như một kỷ niệm thời chinh chiến.
Đèo nối đèo dốc đứng cuối rừng xa.
Khe nước chảy rì rào ngăn bước nhỏ em qua
Đàn bướm trắng dập dờn đầu mũi súng
Bàn chân em mềm đá tai mèo thì cứng
Qủa đạn trĩu vai tròn mài bạc áo nâu non
Khúc khích tiếng cười, quánh đỏ đất hố bom
Giọng con gái miền Trung đong đầy lòng trai Bắc
Tiếng thì thầm ngỡ như ngàn câu hát
vị ngọt ngào câu tán nhận đồng hương
Vội vã thế thôi, mà rút ngắn chặng đường
Vào trận địa chúng mình chia đôi ngả
Em trở về với con đường, hối hả
với những chuyến đi gạo đạn nuôi quân
Pháo anh gầm trong bão lửa mùa xuân
Ngỡ có em đẹp thêm từng trận thắng
Thêm yêu em từ một chiều mùa nắng
Yêu những tâm hồn trong sáng giữa đạn bom
Ước một ngày gặp lại sắc nâu non
Áo em mặc đầy hoa ngày tương ngộ.
1971-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment