Trang

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Dã Qùy


Dã Qùy

Chiều nay đi giữa lòng Hà nội.
Bỗng cồn cào thương nhớ đến nôn nao!
Dã Qùy! Dã Qùy! Tàn thu, nắng xôn xao.
Con đường đỏ để em vàng đồi cỏ cháy.


Nỗi nhớ cứ triền miên, về một miền đất ấy,
Đêm hành quân le lói ánh hỏa châu.
Phía trước có bóng thù - Vầng trăng sáng trên cao
Em lại ngả nghiêng, theo chân anh về trận địa.


Khói lửa vô tình, mà em lưu luyến thế!
Để anh mãi bồi hồi, trong một sớm xuân nay.
Nhớ về em, như một mối tình say.
Đời chinh chiến lãng du, tình anh không bến đậu.


Một thoáng tình em, sao nỡ đành che dấu.
Cứ nhớ, cứ thương cho đời mãi nở hoa.
Để một mai khi bóng xế, trăng tà.
Lòng thanh thản thêm yêu đời tri kỉ.



Những người lính già thường hay nhắc lại những kỷ niệm xưa. Các bác đã từng xông pha trận mạc thường nhớ về những năm tháng hào hùng, những trận đánh thắng thua, ta thắng giặc giặc thắng ta mà cuối cùng là những nấm mộ không tên hoang lạnh trong nghĩa trang, hehe! đều tốt cả! những kỷ niệm chiến tranh có đủ dạng sướng có khổ có, thấy các bạn kể lại những câu chuyện chiến đấu mình rất khoái, bạn mình có những ông viết về chiến tranh cực hay, đại loại bắn phát tên lửa Sam2 làm hiệu lệnh tấn công rồi cả các quân binh chủng ào ào xông lên mở màn trận Quảng trị mấy ngàn ông chết không thấy xác chẳng hạn! tuyệt cú mèo, mình ngồi đọc mà mông cứ nhấp nhổm, cứ như đang được ôm quả tên lửa bay lên trời vậy! hi hi!

Hồi bị tống sang Lào, mình ở pháo binh, không được cái hào hùng cắm lưỡi lê lên đầu ngọn súng, xông pha vào chốt giặc đâu! Cách giặc đến chục km chứ chả ít, trừ phi nó đổ quân sau lưng mới chạy chứ thường là 'shoot and run'. Mà chạy không kịp thì chui hầm ăn bom, thường là chết hoặc điếc, mình bị cú thứ hai, ai nói chuyện với mình thường bảo mình "điếc", mà chỉ điếc tai chứ cái khác không điếc
Tào lao tý cho vui, nhưng để lấy đà kể cho các bạn nghe về việc tặng các bạn bài thơ trên. Gìa rồi rách việc thường đi lang thang, có một chiều đi qua chợ hoa đang bày bán thật nhiều những bông cúc vàng. Cúc Đại đóa trông xa như những bông hoa Dã Qùy. Ai đã từng xông pha qua miền Tây Bắc, Tây nguyên, Đà lạt, vào kỳ cuối thu thường bắt gặp những cánh rừng mọc đầy hoa Dã Qùy, tha cho tôi việc tả cảnh nó sóng sánh đung đưa vàng rực một góc trời đi, cứ đi tìm ắt gặp để thả hồn vào vẻ đẹp hoang dã đúng như tên của nó. Câu chuyện tôi kể là khi gặp những bông hoa cúc HN , bỗng nhiên trong tôi trào dâng một nỗi nhớ mênh mang. Số là bên Lào cũng có loài hoa này, một đêm nọ, từ Hậu cứ chúng tôi nhận lệnh hành quân vào trận, địch đổ quân lấn chiếm, một loạt các điểm cao phía Tây Nam Đồng chum lốc nhốc quân Thái-Mẹo, bộ binh cầm cự trong hỏa lực không quân giặc. Đường hành quân vào trận địa của chúng tôi liên tục bị dừng lại vì những loạt đạn 20ly từ máy bay C130, phía trước, bộ binh đang chờ chi viện, mà đường hành quân bị ngăn chặn, pháo sáng sáng rực như ban ngày, đêm hành quân căng thẳng như dây đàn, bởi vì nếu đưa được chỉ riêng cái đầu xe ATC với một cái càng pháo vào đến trận địa là thắng lợi 90% rồi!!!
Vật lộn với đường sá, bom đạn đến được trận địa là bạc hết cả mặt, chúng tôi rúc đại xe pháo vào một cánh rừng rồi chìm luôn vào giấc ngủ mà chân tay thì tay rã rời, đầu óc thì mụ mị, nhưng trước khi 'phê' tôi vẫn đủ cảm giác để nhận ra một mùi hương cây cỏ ngai ngái tràn ngập không gian. Để khi tỉnh giấc đưa pháo vào công sự, tôi bàng hoàng nhận ra xung quanh mình một mầu vàng tươi rói của một loài hoa dại, Hoa Dã Qùy, một cánh rừng mọc đầy hoa khoe sắc vàng óng ánh thật trái ngược với hoàn cảnh hiện tại, một trận đánh lớn đang bắt đầu, chúng tôi dùng hoa làm cây ngụy trang, chẳng có gì đáng nói khi khẩu 130 ly lên tiếng, áp lực tiếng nổ, của loa giảm giật làm những vạt hoa tơi tả, những cánh hoa mới đem lại cho con người nét đẹp tươi rói giờ đây đang đổ cành, rã cánh. Trận đánh bao giờ mà chẳng kết thúc bằng ta thắng địch thua!!! Nhưng để lại trong tôi là một sự ...đau xót sâu sắc cho những cánh hoa vô tội, giờ đây khi bỗng nhiên gặp lại hình ảnh bông Dã Qùy giữa lòng Hà nội, kỷ niệm đầy ắp tràn về để viết lên bài thơ này, xin tặng lại các bạn, thay cho một câu chuyện đầy mùi khói súng và những chiếc cáng tử sỹ, xin đọc thơ và thông cảm cho một anh lính già chỉ biết viết thơ con cóc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment