Buồn hay vui...đôi khi không thể biết
Anh lặng nhìn hoa cuối Hạ nở bên mình.
Sen Tây Hồ ngày ấy cũng rung rinh
trong gió nhẹ bởi bàn chân em bước.
Mênh mang hồ thu
phấn son xuôi ngược
xôn xao nói cười, có ai biết được
Một người ngồi thương tiếc cánh hoa rơi
Có một tình yêu vừa đến lại xa rời
để thương nhớ bạc cả mầu sen hạ.
Nỗi nhớ đàn ông tựa hồn của đá
gửi theo gió trời chút bụi bặm thời gian.
Sợi tháng năm ngỡ đã hết nồng nàn
nên dệt mãi thành tầm gai không cánh.
Nắng quanh mình mờ phai ảo ảnh
Vui buồn một đời
đỏng đảnh
giọt thời gian.
về đi thôi
với một cung đàn
ta chống chếnh cùng tình tang
tang tính......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment