Liêu xiêu....
Anh chẳng biết nói gì đâu
trong nắng ấm trời chiều,
Hà nội mình bỗng dưng thay sắc mới
anh lặng ngắm,
những bàn chân bước vội
Hạnh phúc, khổ đau chênh chếch bước người đi.
Bởi yêu thương nên chẳng biết nói gì
Chỉ muốn tìm một chút bình yên cho con tim thổn thức
Chỉ muốn thế
muốn tìm lại những phút giây rạo rực.
những lời yêu nồng nàn như có cánh để bay xa.
tìm lại em trong hương sắc ngàn hoa, thùy mị, lắng sâu, dịu dàng, nói năng dịu ngọt.
Tìm, để quên, một lời chua xót, mà nghe rồi ôi! thấy lạnh lòng đau.
Chẳng biết nói gì nữa đâu
còn gì nữa, thôi xin nhờ con tim nói hộ
Anh vẫn là anh, chiều nay qua phố,
tìm dáng em trong mây trắng, trời xanh.
Anh vẫn là anh của ngày hôm qua
Trả lờiXóaHay đã là anh của ngày hôm nay?
Ngày hôm nay, nắng đông gày trên phố
Giọt sương mai e ấp trốn mặt trời
Hoa vẫn nhớ người
Hoa nhớ lắm
Người có yêu hoa
Người hãy vui
Thơ ơi sao mà da diết thế
Để tim ai dịu bớt nỗi u sầu
Nắng toả muôn màu
Hoa tươi muôn sắc
Tình anh thăm thẳm
Em biết làm sao?
Một phút không em
Trả lờiXóađể vô vàn phút nhớ
Em có biết lòng anh đau nhói nỗi vắng xa.
Anh của ngày hôm qua
anh
của ngày hôm nay
Anh của những chiều say đến tận cùng nỗi nhớ
anh vẫn thế,
dẫu trăm ngàn cách trở.
vẫn là anh thôi,
vẫn dào dạt hồn thơ
Có những phút giây
lòng bỗng thẫn thờ, anh muốn lặng im để tâm hồn thôi trăn trở
chỉ có vậy
nắng chiều nay trên phố
vẫn ấm nồng
cho hoa ấy thêm xinh.
Chẳng phải men rượu sao em vẫn say
Trả lờiXóaChẳng phải là quen sao không thấy lạ
Như mùa thu cho cỏ cây thay lá
Để đông về ngơ ngác nhớ màu xanh
Có nỗi nhớ nào giống nhau không anh
Có yêu thương nào chỉ cho mà không cần nhận lại
Giữa cuộc đời đầy khổ đau oan trái
Nắng ấm xế chiều ấp ủ cháy bình minh
Phải làm gì để tìm lại chính mình
Khi không thể lấy lại niềm tin bị đánh cắp
Sao trong muôn vàn lần cân nhắc
Có một lần em chẳng thể sửa sai
Ngày sẽ ngắn và đêm sẽ thật dài
Mùa đông vắng anh thêm khắc khoải
Vắt lòng mình những giọt thơ tình ái
Gửi vào mơ hoa chút ấm áp ngọt ngào!
Trả lờiXóaĐọc thơ em sao bỗng thấy nôn nao
thương từng chữ, từng dòng như gấm dệt
em gửi gió, gửi mây tình thắm thiết
tấm lòng ai, da diết thế mỗi dòng thơ
Trách hoàng hôn sao cứ mãi hững hờ
để bình minh nhạt nhòa theo năm tháng
kẻ lãng du vẫn như sương mờ lãng đãng
một chút bâng khuâng rồi tan loãng với ngày đông.
Bến đợi đò, biển gọi dòng sông
Mong đời lặng, đừng buồn ngày dâng sóng
và thơ em, hãy là cánh đồng phẳng lặng
chờ gió về, để hát mãi khúc ru êm.