Trang

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Một bài thơ mới tìm lại sau gần nửa thế kỷ.

Bức thư Ruồi trâu gửi Giêma

  Cách đây gần nửa thế kỷ, một chàng trai Hà nội giã từ hoa lệ thành đô lên đường ra trận. Trước ngày lên đường, cậu nhận được một món quà của người thân, đó là quyển sách nhỏ có tựa đề "Ruồi Trâu".
Có thể ai đó đã muốn gửi gắm đến chàng trai trẻ lời khuyên nhủ rằng hãy giữ vững khí tiết và ngọn lửa cách mạng kiên trung với lý tưởng mà mình theo đuổi như những nhân vật trong câu chuyện. Cậu trẻ đó nghĩ hơi khác một chút, ngay trong đêm trước lúc lên đường, cậu ngấu nghiến hết quyển sách, và điều đọng lại không phải hoàn toàn là lý tưởng cứng cỏi nào đó mà chính là mối tình bất thành của hai nhân vật chính, bức thư của Ruồi Trâu gửi Giê ma trước khi lên dàn xử giảo đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cậu.
Tinh thần cách mạng, như lời nhắn nhủ, nằm ở một góc khác trong lòng cậu, đủ cho chàng trai vượt qua bão tố, nhưng chính mối tình đẹp đẽ ấy mới là một phần động lực giúp cậu trở về sau cuộc chiến.
Tình cờ, bốn mươi nhăm năm sau, chàng trai, bây giờ đã là một người đàn ông tóc pha sương, tìm được trong đám giấy tờ còn sót lại sau chiến tranh một trang viết nguệch ngoạc, ông ta nhận ra đó chính là bài thơ, mà trong phút cảm xúc khi đọc tác phẩm Ruồi trâu, đã vội vã ghi lại để mang theo mình ra trận, hành trang người lính chỉ đủ để có một cuốn sổ nhỏ trên túi ngực, và mỗi đêm, sau khi tiếng bom đạn đã ngớt tiếng gào thét, ông lại lôi nó ra, đọc, và thương cảm cho mối tình của đôi trai gái trong tác phẩm.

Xin mời các bạn quan tâm đọc lại bài thơ này.
*

Dim thân yêu!
Sáng sớm mai
Tôi sẽ lên đoạn đầu đài.
Tôi đã hứa nói với Dim tất cả.!
Nhưng phân vua dài dòng làm chi?
Khi mà ta đã quá hiểu nhau từ thời thơ ấu .

Đừng vò xé trái tim mình nghe em
Khi câu chuyện xưa nung nấu, 
em có biết rằng lúc đó tôi cũng đã rất khổ tâm!
Em biết không Dim? 
Bởi sau đó còn bao chuyện phong trần, 
tôi đã vượt qua và trả thù được nữa.

Còn bây giờ
“Trò xiếc đã đóng cửa
Ta tạ ơn thánh thần mặc dù chẳng là bao…”
Sáng sớm mai, tôi sẽ chẳng có gì ân hận
Tôi biết
Kẻ thù đang làm lòng dân uất hận
Vì những thủ đoạn bắn giết đê hèn
Sẽ có ngày Bão tố dâng lên, sóng hờn căm sẽ quét chúng xuống lòng biển rộng.
nếu Dim và Mactini còn sống
đứng vững
và tiếp tục tấn công
thì các bạn sẽ thấy tương lai ngập tràn ánh sáng.

Tôi sẽ ra pháp trường với nỗi lòng thanh thản
Như một anh học trò nghỉ hè
Rảo bước về quê
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, và bản án của kẻ thù đã chứng minh điều đó
Chúng run sợ trước tôi
Như cú vọ
Sợ ánh sáng ban ngày
Như vậy, con người còn mong muốn nào hơn?

Dim thân yêu! Tôi muốn giải thích cho em rõ nguồn cơn
Tại sao câu chuyện cũ không thể nào quên được
Chắc Dim cũng đã hiểu từ trước, tôi nhắc lại chỉ vì thích viết mà thôi!
Giê ma ơi! Tôi đã yêu em từ thủa ấu thơ, và vẫn yêu mãi em cho đến bây giờ
Giê ma còn nhớ không?
Tôi đã một lần hôn tay em, với yêu thương đầy ắp trong lòng
Em đã xin tôi đừng bao giờ làm như thế nữa!!!
Còn bây giờ, tôi hôn tờ giấy viết tên Giê ma, cả hai lần đều không được em cho phép!
Anh biết nói gì nữa đây!
Khi tình yêu cao đẹp
Tất cả chỉ có thế! Thôi! Vĩnh biệt
Nhé! Giê ma

Dù cho sống thác ai ơi!
Ruồi ta vẫn sống trọn đời, tươi vui.
1968

1 nhận xét:

  1. ”Dù cho sống thác ai ơi!
    Ruồi ta vẫn sống trọn đời, tươi vui.”
    Nhìn đời với cái nhếch môi
    con tim ứa lệ bồi hồi xót xa
    Vì sao vậy hỡi Giê ma?
    Bao nhiêu ký ức nhạt nhòa bên em…
    Acto không thể nào quên
    Vết bàn tay "nóng" của em..trên má mình
    Anh và em - một bóng hình
    nhìn nhau đã hiểu…
    Vậy sao mình phải xa nhau?
    Dẫu đời là cuộc bể dâu
    Thôi đành gặp lại kiếp sau Hỡi nàng!
    ( Tặng anh giai)

    Trả lờiXóa

Nhật ký TQtrung hoan nghênh những lời góp chân thành, bạn cần dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa. Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment