Đêm qua vành trăng khuyết Rơi vào giấc mơ anh Đêm đô thị an lành Long lanh đèn cao áp.
Giấc mơ đêm man mác Về một thời rất xa Chặng hành quân tao tác Chỉ bởi một tiếng gà Trăng đêm mờ sương lạnh Đồi quê mịt mờ xa.
Đêm đô thị hào hoa Ngẩng đầu nhìn trăng khuyết. Xa xa thật là xa Đèn khuya gần nên sáng Nên thương bóng trăng già Rơi đầy năm tháng cũ Giấc mơ vẫn... la đà.
Tóc đã bạc lắm rồi...và râu cũng thế Chỉ trái tim ta vẫn kể chuyện tình đời Sâu thẳm cõi lòng vẫn tha thiết chơi vơi Ân tình nặng...trĩu mỗi lời thơ mới cũ.
Vẫn tha thiết cho yêu thương kết nụ Cho đời yêu thêm những mùa vụ tầm xuân Và thơ tình tuôn chảy biết bao lần
Cho thêm mãi người yêu người ...quên ác Chỉ là thế... sớm nay nghe nắng hát Gió ven sông man mác sợi tơ lòng. Bạc tóc thời gian .. yêu thương mênh mông.