phải chăng là nước mắt người đi ....." đc - tl
*
C ó một ngày
em đến với thơ anh từ không gian số
Bí ẩn, dịu dàng như những hạt sương mai.
Anh không biết rằng em là ai
chỉ một cái tên ảo mờ, không hình hài, không bóng
một loài hoa màu hồng
lắng đọng,
giữa nhân gian.
Em yêu thơ anh
lặng lẽ một cung đàn
anh vẫn hát lên cho tình yêu nhân thế
Có gì đâu em, chỉ là lời dung dị
không màu mè, không trau chuốt điêu ngoa
Từ trái tim mình
anh muốn viết ra
lời yêu thương nồng nàn, say đắm
Cho những mối tình thầm lặng
mà lắng sâu, mà lửa cháy ngút trời.
Anh muốn viết về những Nhân ái đầy vơi
đã mai một trong một thời kim tiền thắng thế
chỉ thế thôi
như những câu chuyện kể
về nàng công chúa ngủ trong rừng
chờ đợi
một giấc mơ.
Những dòng thơ anh, thơ chỉ là thơ
là yêu thương tràn đầy
là nhớ
là bâng khuâng những hình bóng mờ phai
thế giới ảo
muôn triệu những hình hài, sao cho hết bao yêu thương nhân loại
Anh muốn hét lên
bằng những lời khắc khoải
Rằng yêu thương đi, cho đầy lấp hố hân thù.
Tháng mười này, đã tàn lụi một mùa thu
anh không biết em là ai
giữa muôn lớp sa mù, anh chỉ nghe thấy những lời thơ êm ái
có một chút gì đây
như khờ dại, mà đam mê cháy bỏng một ân tình
Cám ơn em, bởi một kiếp phiêu linh anh dành hết cho yêu thương muôn lối
Mùa đông đang bước vội
những cánh gió lạnh lùng phảng phất phố ta yêu.
Ôi tình ơi! như lá đổ muôn chiều
người xưa hát với lòng buồn man mác
C ó một ngày
em đến với thơ anh từ không gian số
Bí ẩn, dịu dàng như những hạt sương mai.
Anh không biết rằng em là ai
chỉ một cái tên ảo mờ, không hình hài, không bóng
một loài hoa màu hồng
lắng đọng,
giữa nhân gian.
Em yêu thơ anh
lặng lẽ một cung đàn
anh vẫn hát lên cho tình yêu nhân thế
Có gì đâu em, chỉ là lời dung dị
không màu mè, không trau chuốt điêu ngoa
Từ trái tim mình
anh muốn viết ra
lời yêu thương nồng nàn, say đắm
Cho những mối tình thầm lặng
mà lắng sâu, mà lửa cháy ngút trời.
Anh muốn viết về những Nhân ái đầy vơi
đã mai một trong một thời kim tiền thắng thế
chỉ thế thôi
như những câu chuyện kể
về nàng công chúa ngủ trong rừng
chờ đợi
một giấc mơ.
Những dòng thơ anh, thơ chỉ là thơ
là yêu thương tràn đầy
là nhớ
là bâng khuâng những hình bóng mờ phai
thế giới ảo
muôn triệu những hình hài, sao cho hết bao yêu thương nhân loại
Anh muốn hét lên
bằng những lời khắc khoải
Rằng yêu thương đi, cho đầy lấp hố hân thù.
Tháng mười này, đã tàn lụi một mùa thu
anh không biết em là ai
giữa muôn lớp sa mù, anh chỉ nghe thấy những lời thơ êm ái
có một chút gì đây
như khờ dại, mà đam mê cháy bỏng một ân tình
Cám ơn em, bởi một kiếp phiêu linh anh dành hết cho yêu thương muôn lối
Mùa đông đang bước vội
những cánh gió lạnh lùng phảng phất phố ta yêu.
Ôi tình ơi! như lá đổ muôn chiều
người xưa hát với lòng buồn man mác
Anh người trong thơ em gặp
Trả lờiXóaNhững điệu vần ngọt ngào sâu lắng
Bao ân tình anh gửi gắm thiết tha
Không gian ảo ai nào đo được
Tưởng rất gần mà lại thật cách xa
Trong bao la biển tình bến đợi...
Lại sắp đến một mùa đông vời vợi
Em vẫn tin có ngày anh sẽ tới
Câu yêu thương ngày xưa chưa nói
Anh sẽ trao vào lúc bình minh
Buổi nắng lên em sẽ viết tên mình
Cạnh tên anh trong thiệp mời xinh xắn
Đường vào tim làm sao biết dài ngắn
Thời gian trôi có chờ đợi chi đâu
Một mùa ngâu nối tiếp một mùa ngâu
Cánh chim câu cứ bay hoài mải miết
Gặp gỡ nhau khi chẳng còn đơn chiếc
Biết nói gì đây tim lại lỡ nhịp rồi
Thơ chỉ là thơ hay thơ là đời
Những câu thơ ngày xưa
Khắc khoải vần thơ hôm nay
Sao thân thương đến vậy
Yêu thương ảo mờ trên trang giấy
Thực hay hư êm ái một chút tình!
Những dòng thơ em có sầu vương mắt biếc
Xóaday dứt một chiều mây nặng khuất hoàng hôn
Lắng nghe như tiếng gió cuối trời buồn
vi vút thổi câu ân tình tiếc nhớ.
Bến cũ, đò xưa, có ai đi, ai ở
Để vầng trăng chênh chếch mãi ngang đầu
Những con đường đi đâu về đâu
Bao giờ thế? lại quay về nơi hò hẹn.
Ai xui khiến mà câu thơ tắt nghẹn
Dòng nối dòng, thêm lạnh gió sang đông
Nghe câu hát:".. mưa bên chồng có làm em khóc.."
thì đành thôi, mơ ước những mặn nồng.